Không hề có tai nạn xảy ra, Ngôn Tiểu Nặc có chút yên tâm hơn, chỉ là tâm trạng anh không tốt nên đã đi trốn. Tâm trạng không tốt……

Cô bỗng nhớ lại chiếc cầu lớn lần trước.

Ngôn Tiểu Nặc lái xe lên cây cầu lần trước, cô bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đứng ở đó.

Cô lập tức dừng xe bước xuống, một làn gió lạnh ập vào trong cổ, lạnh đến mức toàn thân cô co rúm lại.

“Mặc Tây Quyết?”

Ngôn Tiểu Nặc quay sang bóng người hét lên một tiếng. Mặc Tây Quyết quay đầu lại nhìn thấy cô đang mặc đồ ngủ, run lẩy bẩy đứng ở đó, trên chân còn đang đeo dép lê.

Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng lại vừa thương xót, anh chạy tới ôm chặt cô vào lòng, cởi áo gió quàng lên cho cô.

“Đừng đứng ở đây, chúng ta đi về, anh trai anh đang lo lắng đấy”

Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh bước vào trong xe, lại phát hiện bàn tay vẫn luôn ấm áp của anh lúc này lại lạnh như băng.

Mặc Tây Quyết nhìn cô, trong đôi mắt đen láy bỗng trầm lắng.

Làn gió lạnh như một con dao sắc nhọn, tạt lên khiến khuôn mặt cô cứng đờ lại, Mặc Tây Quyết đứng im không cử động, Ngôn Tiểu Nặc tiến lên trước ôm lấy anh.

Áo len của anh rất lạnh.

“Mặc Tây Quyết em biết là anh trách em, thế nhưng xin anh hãy đi về được không?”

Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy eo anh, “Chúng ta đi về rồi hằng nói, anh muốn hỏi em cái gì em cũng sẽ nói.”

“Anh phải làm gì với em đây?”

Mặc Tây Quyết khẽ hỏi một câu.

Cơ thể Ngôn Tiểu Nặc cứng đờ lại, cô không nói nên lời.

Không thể nói ra câu từ chối, lại càng không thể nói ra câu chấp nhận.

Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, trong sáng như pha lê đen, cô giơ tay sờ lên đôi môi tái nhợt vì lạnh của anh.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đau đớn từng cơn, cô kiễng chân lên, ghì chặt cổ anh, hôn anh. Nói là sưởi ấm cho anh còn đúng hơn là hôn anh.

Bàn tay của người thiếu nữ lạnh, thế nhưng đôi môi lại ấm áp, lần đầu tiên cô chủ động hôn anh như vậy, chiếc áo gió của anh trên người cô rơi xuống đất, mái tóc đẹp đẽ bay trong gió.

Chiếc áo gió của Mặc Tây Quyết bị cuốn đi rất xa, anh sờ lên mái tóc lạnh lẽo của cô, lập tức bế cô lên rồi nhét vào trong xe.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đầu có chút choáng váng, may mà trong xe có hệ thống sưởi, cô mới có thể dần hồi phục lại.

Cô gọi điện thoại cho tòa lâu đài Đế Quốc, nói với Mặc Tây Thần cô đã tìm thấy Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết lái xe về Hãng An.

Ngôn Tiểu Nặc bước vào nhà, bị Mặc Tây Quyết bế lên, cởi hết tất cả quần áo rồi cùng nhau nằm trong bồn tắm.

Nước nóng và cả hơi nước có thể làm ấm cơ thể, Mặc Tây Quyết giúp cô tắm rửa, xoa bóp, cơn choáng váng trong đầu cô mới dần tan biến.

Thế nhưng Mặc Tây Quyết không nói lời nào, hai người im lặng đối mặt nhau trong phòng xông hơi.

Anh khoác áo tắm, ngồi xuống đất, chân trái co lên, dựa vào bức tường gỗ, khuôn mặt không cảm xúc.

Ngôn Tiểu Nặc chầm chậm bước tới, ngồi bên cạnh anh.

Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, khẽ hỏi, “Còn lạnh không?”

“Không lạnh nữa rồi, anh thì sao?”

Ngôn Tiểu Nặc túm lấy tay anh hỏi.

“Anh không lạnh”

Mặc Tây Quyết kéo cô lại gần, đôi mắt đen láy trầm lắng, “Anh còn tưởng rằng em sẽ không đi tìm anh.”

“Đột nhiên anh biến mất, mọi người đều lo lắng cho anh”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ nói.

Mặc Tây Quyết bình thản nói, “Nhưng chỉ có em có thể tìm được anh”

Trái tim cô bỗng đập thình thịch, hàng mi khẽ chớp chớp, “Mặc Tây Quyết, xin lỗi”

Tha thứ cho sự nhút nhát của cô, tha thứ cho sự bất an của cô.

“Anh không cần lời xin lỗi”

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Anh muốn có được trái tim của em, mọi thứ của em”

Ngón tay Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt lại.

“Em đã để ý anh rồi, thì không được phép chạy trốn”

Mặc Tây Quyết ôm cô trước eo mình, bỏ khăn tắm trên người cô ra.

Hơi nước được anh điều chỉnh đến mức vừa vặn, làn da của hai người đều hiện lên một màu đỏ hoa hồng trông rất nóng bỏng, nhưng không có cảm giác ngột ngạt.

Ngôn Tiểu Nặc khẽ nhắm mắt lại, ôm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa lên vai anh, “Mặc Tây Quyết, tại sao anh lại như vậy?”

Cô không dám nói anh yêu cô, những câu chữ ấy quá nặng nề, anh chưa từng nói, cô cũng chưa từng nghĩ như Vậy.

Câu mà anh nói nhiều nhất với cô chính là anh muốn mọi thứ của cô.

Mặc Tây Quyết làm hết mọi khả năng để cô có thể tận hưởng sự dịu dàng lớn lao nhất của anh, anh chưa từng nghĩ mình sẽ quan tâm cô như vậy, chỉ sợ cô khó chịu dù chỉ là chút ít.

“Con mèo hoang nhỏ…… ”

Cuối cùng anh cắn một phát vào tai cô, tiếp đó không còn kìm nén nữa.

Cô bị anh bế lên giường, mắt cô vẫn luôn nhắm lại, cô không dám nhìn Mặc Tây Quyết.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị Mặc Tây Quyết gọi dậy, “Dậy đi làm”

Đi làm?

“Hôm nay là thứ 7, đi làm?”

Ngôn Tiểu Nặc ngồi dậy, “Anh chắc chứ?”

“Em còn tưởng gì nữa?”

Mặc Tây Quyết vứt cho cô mỗi bộ quần áo mới, “Mau lên, không được phép trễ giờ”

Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, mau chóng mặc quần áo đi vệ sinh cá nhân.

Chỗ xương quai xanh còn có vết đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng lên, tìm một chiếc khăn mỏng quấn lên để che đi, bỗng chốc cảm thấy nữ tính

Lúc chuẩn bị lên xe cô hỏi, “Chúng ta cùng bước xuống từ một chiếc xe, không phải rất kỳ lạ sao?”

“Em là người phụ nữ của anh, không bước xuống từ xe anh thì còn từ đâu bước xuống?”

Sắc mặt Mặc Tây Quyết tối sầm lại nói.

Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh, “Nhưng mà người khác sẽ bàn luận về em”

“Phiền phức”

Mặc Tây Quyết cuối cùng vẫn tự đi bằng xe của mình. Cô thở phào nhẹ nhõm, tự lái xe đến tập đoàn Đế Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play