Buổi sáng lớp học kết thúc sớm, Ngôn Tiểu Nặc cùng Phó Cảnh Dao đến nhà họ Phó. Quả nhiên như lời Phó Cảnh Dao nói, nhà cô chỉ có Phó Cảnh Tâm ở nhà.

Phó Cảnh Dao tặng cô một nữ hoàng tuyết tuyết làm bằng tay từng đường nét đều rất giống, cực kỳ đẹp. “Đẹp quá.” Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, “Đồ nặn bằng tay chắc chắn rất đất phải không? Để cô tốn kém rồi.”

Phó Cảnh Dao cười nói: “Cô thích là được rồi, chỉ một chút tiền mà thôi, không sao đâu.” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lát rồi nói: “Vậy để tôi hôm khác mời cô ăn cơm.”

“Ăn cơm thì không cần đâu.” Giọng của Phó Cảnh Thâm vang lên, ánh mắt lại nhìn về Phó Cảnh Dao, “Lần trước suýt nữa em doạ anh sợ hãi một phen.”

Phó Cảnh Dao nhìn vào thần thái có chút thay đổi của Ngôn Tiểu Nặc, cau mày nói, “Anh, anh nói linh tinh gì vậy.”

Phó Cảnh Thâm khẩy miệng một cái rồi quay người rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc thấy rất ngại.

Phó Cảnh Dao nhanh chóng nói: “Cô đừng để ý anh tôi, không biết dạo gần đây anh ấy bị làm sao vậy, nói chuyện cứ mang bom đạn vào lời nói, có lẽ là đến tháng đàn ông rồi.”

“Hi.” Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười lên, “Có lẽ có chuyện gì không vui? Anh ấy cũng là lo lắng cho cô thôi.”

“Lần trước chỉ là sự việc ngoài ý muốn.” Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng nói, “Đều đã qua lâu rồi, cô đừng để trong bụng.”

Ngôn Tiểu Nặc cười lên, “Tôi biết, nếu đã như vậy, vậy thì tôi sẽ tự làm mấy món ăn tặng cô coi như trả lễ là được.”

Quả nhiên ánh mắt của Phó Cảnh Dao sáng lên, “Được, được, đồ chính tay mình nấu mới có ý nghĩa.” Ngôn Tiểu Nặc mĩm môi rồi cười lên, nhìn lên đồng hồ và nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”

Phó Cảnh Dao gật đầu, tiễn Ngôn Tiểu Nặc ra cổng thấy cô rời đi mới thôi. “Cô ấy đi rồi sao?”

“Anh, em nghiêm túc cảnh cáo anh, Ngôn Uyển Cừ là bạn của em, lần sau anh tử tế với người ta một chút.”

“Mới quen biết có vài ngày, đã trở thành bannj thân rồi sao? Ngay cả anh trai em cũng tức giận lên rồi sao?”

“Là em cảm thấy rất hợp với cô ấy, hơn nữa, ông nội cũng rất thích cô ấy.”

“Đứa em ngóc này, đó là ông nội coi trọng Mặc Tây Quyết, để cho Mặc Tây Quyết thể diện,”

“Hư, em không cần biết, tóm lại lần sau anh không được dữ với cô ấy.”

“Được rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc về đến biệt thự Hằng an, đặt món quà làm bằng tay lên bàn.

Chiếc bàn thanh lịch đơn giản ban đầu đột nhiên có thêm một chút màu sắc tươi sáng, Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào nó và cười lên.

Lúc này Mặc Tây Quyết cũng vừa trở về, thấy món quà tinh tế trên bàn, “Là đồ làm bằng tay mới nhất của Disney Land sao, em từ đâu mà có vậy?”

“Anh về rồi à.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, “Phó Cảnh Dao vừa từ Mỹ trở về tặng em món quà này.”

“Cô ấy rất thích em thì phải.” Mặc Tây Quyết nói điềm đạm.

Ngôn Tiểu Nặc cười đáp: “Vì vậy em định tự mình thiết kế một món quà tặng cô ấy.”

“Tự tay thiết kế sao?” Mặc Tây Quyết khẽ nhắm mắt lại, khẩy miệng một tiếng.

Ngôn Tiểu Nặc khó hiểu hỏi, “Sao vậy?”

“Đến cả anh cũng không có được món quà tự tay em thiết kế nào!” Mặc Tây Quyết nghiêm túc đề nghị rồi kéo cô vào trong lòng, “Em nói thử xem, sẽ thiết kế cho anh một món quà gi?”

“Em.” Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy cơ thể bị ôm của cô nóng rực lên, cô dành phia nói rằng, “Để em thiết kế cho Phó Cảnh Dao trước nhé?”

“Không được.” Mặc Tây Quyết tiếp tục không đồng ý, “Là em biết anh trước.”

Biết trước với biết sau có gì khác biệt đâu chứ! Ngôn Tiểu Nặc đang nghĩ trong lòng, nghĩ đến sự cố chấp của người đàn ông này đành phải hỏi anh, “Vậy anh muốn em làm gì?”

“Em tự nghĩ lấy.” Mặc Tây Quyết nói “Lại còn để bổn công tử nói ra sao, em thực sự không đạt tiêu chuẩn.”

“Này.” Ngôn Tiểu Nặc cáu lên lần nữa, “Cái gì mà đạt tiêu chuẩn mới cả không đạt tiêu chuẩn, em đâu có phải là người giúp việc của anh.”

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vỗ mông ngọc bích của cô rồi cười, “Em đương nhiên không phải là người giúp việc rồi, em sẽ là bà chủ tương lai của bổn thiếu gia, em định không tặng anh một món quà tự tay thiết kế sao?”

“Đừng có nói linh tinh.” Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất quê, cô đành nói đùa với anh. Sắc mặt của Mặc Tây Quyết đột nhiên trở nên rất nghiêm tức, “Anh không nói linh tinh.” Tim Ngôn Tiểu Nặc đập nhanh hơn, ngại ngùng rồi cúi đầu xuống.

Nụ hôn của Mặc Tây Quyết lạc trên mái tóc cô rồi miên man xuống tai, đến cổ, giọng nói của anh tràn đầy ham muốn, “Em yên tâm, anh sẽ không để em có thai đầu.”

“Mặc Tây Quyết, em có lẽ không phải…” bàn tay cô bị anh nắm chặt lại, không cử động được. “Gọi anh là anh Quyết.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết hơi lặc đi, ánh mắt đem có chút đáng sợ.

Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc đóng ứng lên, lắp bắp nói không ra lời.

Mặc Tây Quyết kiên nhẫn và đắm đuối với cô, lần nào sự dịu dàng của anh cũng kèm theo sự nóng bỏng, khiến cô không thể nào chống lại được, và cuối cùng cô cũng hé miệng ra gọi được một tiếng, “Anh Quyết..”

Mặc Tây Quyết rất hài lòng ôm lấy cô và cười nhẹ lên tiếng, “Buổi tối đưa em ra ngoài ăn cơm.”

“Đi đâu ăn vậy?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi nhỏ nhẹ, mắt nửa tỉnh nửa mơ.

Mặc Tây Quyết hôn lên làn môi hồng hào của cô, vuốt ve bờ trán của cô, dành cho cô cảm giác ấm áp dư vị, anh cảm thấy cô thật quyến rũ. “Đến lúc đó em sẽ biết.” Mặc Tây Quyết không nói ra. Ngôn Tiểu Nặc cũng không hỏi thêm, cô chỉ thấy rất mệt và ngủ thiếp đi.

Cô cảm thấy giấc ngủ này kéo dài rất lâu, khi tỉnh dậy bước xuống giường, cô đến nhà bếp thì nhìn thấy Mặc Tây Quyết.

Anh chàng này ở trong nhà bếp làm gì vậy? Cô nhớ đến Mặc Tây Quyết rửa bát thôi cũng khiến bát bị vỡ hết, liền vội vàng chạy vào bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play