Khi đến tập đoàn Đế Quốc vừa hay là 6 giờ 40 phút, Ngôn Tiểu Nặc cũng vừa sấy xong tóc, trước khi xuống xe cô chỉnh lại đầu tóc, nhưng mái tóc vừa sấy vẫn con hơi rối và bồng, cô nhanh chóng buộc mái tóc lên.

Cuối cùng nhìn cũng đẹp hơn một chút.

Không thể để ảnh hưởng đến việc quan trọng của Giản Minh, Ngôn Tiểu Nặc liền ôm quần áo rồi chạy về phía cầu thang máy.

Mặc Tây Quyết chi lắc đầu, kéo Ngôn Tiểu Nặc lại, “Chạy đi đâu vậy? Cô ấy ở ngay tầng 1.”

“A”. Ngôn Tiểu Nặc bị ngạc nhiên một chút, rồi mới hiểu ra, như vậy không phải là tiết kiệm được thời gian đi thang máy sao, cô liền hỏi, “Cô ấy ở phòng nào?”

Mặc Tây Quyết chỉ về hành lang gần cầu thang máy, “Phòng đầu tiên bên trái.”

“Em đi đây.” Ngôn Tiểu Nặc vừa nói vừa chạy về hướng đó.

So với bộ dạng vội vàng của Ngôn Tiểu Nặc thì Giản Minh lại hiện lên vẻ bình tĩnh và thư thái, khi Ngôn Tiểu Nặc bước vào, cô vẫn đang trong phòng dùng bữa sáng. “Sao cô sớm vậy mà đã tới rồi?” Giản Minh ngạc nhiên, rồi hoit, “Đã ăn sáng chưa?”

Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ cô lại gặp trường hợp như thế này, cô đành nói: “Em ăn rồi, chị Giản Minh chị dùng đi ạ.”

Bữa sáng của Giản Minh rất đơn giản, Ngôn Tiểu Nặc có thể nhìn ra, một cốc sữa và chiếc đĩa bên cạnh rất sạch sẽ. “Cô ngồi xuống đi, tôi uống sữa là xong ngay đây.” Giản Minh cười lên, cầm ly sữa rồi uống một cách thanh lịch.

Cơ thể của Giản Minh thực sự rất mảnh khảnh, nhưng đường cong lại rất long lanh, để duy trì vóc dáng đẹp như vậy thì phải từ bỏ cám dỗ của thức ăn. “Xong rồi, tôi thử quần áo nào.” Giản Minh lấy bộ quần áo từ trong tay cô, rồi gật đầu, “Thật là đẹp.”

Ngôn Tiểu Nặc cười lên.

Chờ cho Giản Minh mặc xong bước ra ngoài, cô đứng trước gương, Ngôn Tiểu Nặc còn tưởng như trong mơ vậy.

Thật không hổ danh là đệ nhất người mẫu, mặc cái gì thì thành cái đó, thật là một giá quần áo trời sinh.

Ngôn Tiểu Nặc hỏi trong giọng khen ngợi: “Chị Giản Minh, không bị nhỡ việc lên máy bay của chị đấy chứ?”

“Ô, thảo nào tôi nói sao cô đến sớm vậy.” Giản Minh rất hài lòng khi nhìn thấy cô trong gương, “Đương nhiên là không bị ảnh hưởng rồi.”

Ngôn Tieu Nặc thở phào nhẹ nhõm. “Lần đi Catwalk lần này phải trước một ngày thi chung kết tôi mới quay lại.” Giản Minh cười, “Vì vậy hôm nay phải thử trang phục trước.”

“Vâng, vậy chúc chị may man.” Ngôn Tiểu Nặc cười và nói. Giản Minh hơi sững sờ, “Đã lâu rồi không nghe thấy câu nói này rồi, nếu như cô có cơ hội, nên đi Pari cho biết, sẽ rất có lợi cho sự ngiệp của cô.”

Ngôn Tiểu Nặc biết cô ấy muốn tốt cho mình, cười và gật đầu, “Vâng, nhất định em sẽ đi.”

Tiền Giản Minh xong, cô gửi một tin nhắn cho Mặc Tây Quyết báo cô đến Holy Land.

Cô biết bà ngoại lo lắng cho cô, hôm nay vừa hay có thời gian, nên đến thăm bà ngoại.

Ngôn Tiểu Nặc đến Holy Land và nhìn thấy bác sĩ Giang.

Bác sĩ Giang nhìn thấy cô biểu hiện tươi tắn hơn mọi lần rất nhiều, có lẽ là vì vô tình có được công việc mà mọi người đều mơ ước. “Cô Ngôn, cô đến rồi à.” Bác sĩ Giang rất lịch sự chào cô, “Cô đến thăm người bệnh phải không? bà ở trong phòng bệnh.”

Ngôn Tiểu Nặc đứng sững người một lát rồi gật đầu trả lời: “Vâng, bác sĩ Giang ông ở đây có quen không?”

“Điều này phải cảm ơn cô Ngôn mới đúng.” Bác sĩ Giang cười niềm nở, “Ở đây không những lương cao, mà còn có đội ngũ bác sĩ hàng đầu, hàng ngày có thể học hỏi giao tiếp cùng nhau, đây là cơ hội hiểm có hơn cả lương cao.”

Ngôn Tiểu Nặc nghe ông nói như vậy mới thấy yên tâm, cô sợ bác sĩ Giang vì tiền bị làm cho mờ mắt, nhưng giờ xem ra, ông ấy đặt nghiên cứu y học quan trọng hơn cả tiền bạc, vậy thì cô không có gì phải lo lắng nữa roi.

Khi cô bước vào phòng bệnh, và chào hỏi với dì Lữ, Dì Lữ ra ngoài trước, trong phòng bệnh đột nhiên trở nên yên lặng.

Ngôn Tiểu Nặc chủ động cầm một quả táo ở tú cạnh đầu giường lên và got. “Tiểu Nặc, cuộc thi chung kết sắp diễn ra chưa?” Bà ngoại thấy cô chủ động gọt táo, trong lòng cảm thấy khá hài lòng.

Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục gọt táo và nói: “Vâng, mấy hôm nữa là tới rồi, bà yên tâm, quần áo đã may xong rồi, người mẫu thử cũng rất là đẹp.”

“Ừm, mấy hôm nay bà thấy khoẻ lên nhiều rồi, có thể xuất viện được rồi.” Bà ngoại nói với giọng từ tốn, “Cháu không được ngăn bà, bà không muốn ở đây nữa.”

“Bà muốn về Liên Sơn sao? Nhưng một mình bà sao cháu có thể yên tâm được?” Ngôn Tiểu Nặc hiểu dụng ý của bà ngoại, bà làm như vậy là vì không muốn nợ ơn Mặc Tây Quyết gì cả để Mặc Tây Quyết phải đối với cô tốt như vậy.

Bà ngoại cười nói: “Quê của dì Lữ cũng ở Liên Sơn, giờ cô ấy cũng ở một mình, hai người chúng ta vừa hay có thể sống cùng nhau.”

Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới yên tâm, “Vậy cũng được, nhưng không được để di Lữ làm không công, cháu sẽ trả tiền cho di ấy.”

“Trả tiền?” bà ngoại cau mày, “Cháu lấy tiền đâu ra?”

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Nếu cuộc thi chung kết lần này cháu được giải nhất, thì có thể den tập đoàn Để Quốc thực tập, hàng tháng sẽ có lương.”

Bà ngoại chết lặng, “Đi làm ở tập đoàn Đế Quốc?”

“Vâng ạ.” Ngôn Tiểu Nặc nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên định. “Không được!” Bà ngoại ngay lập tức phản đối, “Mặc Tây Quyết không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc sao? Ta không cho phép cháu tiếp tục qua lại với cậu ta.”

“Bà ngoại, cháu hôm nay đã quyết định nói rõ với anh ấy rồi.” Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ nhàng, “Có lẽ người ta sẽ không còn quan tâm tới cháu nữa.”

“Tiểu Nặc, nhưng bà lo lắng cho cháu.” Bà ngoại nằm lấy tay cô và nói.

Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc rất nhẹ, nhưng giọng nói khá chắc chắn, “Bà ngoại, cháu không muốn vì tiền mà để gia đình nhà cậu o ép như vậy, cháu nhất định phải tự lực cánh sinh, có thể lo được cho bà, chăm lo cho chúng ta, không cần phải dựa vào người khác nữa.”

Bà ngoại sững người nhìn Ngôn Tiểu Nặc, một hồi lâu nói không nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play