Ngôn Tiểu Nặc quyết định tìm cơ hội để nói với Mặc Tây Quyết, nếu như anh nổi giận, vậy thì cô sẽ một mình gánh chịu tất cả sự tức giận của anh.

Lục Đình thấy ánh mắt cô không còn bối rối nữa, nên không nói thêm gì nữa, chỉ tập trung chép bài.

Ngôn Tiểu Nặc phát hiện nét chữ của anh rất thanh thoát bay bổng, cô nhìn cái biết ngay là anh ấy học hành thư. “Chữ của anh là hành thư, không biết đó là bài viết của ai?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào hàng chữ rồi hỏi.

Lục Đình cười nhẹ: “Đồng Kỳ Xương.”

Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, “Nhưng xem những dòng chữ của anh, có cảm giác mạnh mẽ, dường như không phải là của Đổng Kỳ Xương?”

“Trăm người trăm cách, không nhất thiết thiết phải sao chép mọi thứ từ người đi trước lên người mình, nên có những thứ riêng cho mình mới là tốt nhất.” Giọng nói của Lục Đình rất từ tốn. “Trước đó chỉ thấy anh thanh lịch dịu dàng, không ngờ rằng anh lại có điểm này nữa.” Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ.

Giọng nói của Lục Đình vẫn rất điểm đạm, “Con người một khi có thứ gì đó để họ kiên định, thì đều như vậy, sẽ không thay đổi”

“Anh nói rất đúng” Ngôn Tiểu Nặc không hề phủ định. “Đúng rồi, hai hôm nay không thấy Phó Cảnh Dao?” Lục Đình hỏi lên một câu. Ngôn Tiểu Nặc cười trả lời: “Cô ấy chỉ nói có chút việc phải đi Mỹ, hai hôm sau sẽ trở về.”

“Ô? Đi Mỹ làm gi?” Lục Đình hỏi nhẹ. “Cô ấy không nói, em cũng không có hỏi” Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ, “Chúng em là bạn thân, cô ấy không muốn nói em cũng không tiện hỏi, không nhất thiết chuyện gì cũng phải biết hết.”

Lục Đình chỉ cười nhẹ, không nói thêm điều gì, hai người bắt đầu tập trung vào nghe giảng.

Sau khi giáo viên dạy xong bài thơ của Tư Chí Ma xong, thì bắt đầu giảng cuộc sống đời thường của Tư Chí Ma, ngoài những bài thơ tuyệt vời ra, thì cuộc sống của người này chỉ toàn xoay quanh sự vướng mắc giữa ông ấy với vợ cũ Lâm Huy Nhân và Lục Tiểu Mạn. “Nếu đã không thích vợ của ông ấy thì không nên lấy cô ấy, nếu thích Lâm Huy Nhân thì phải một lòng một dạ, cách đối xử tình cảm của Từ Chí Ma không thể so sánh với những bài thơ của ông ấy.” Sắc mặt của Lục Đình có chút không hìa lòng. “Vào thời đại đó, những chuyện đó có lẽ là điều thường tình.” Ngôn Tiểu Nặc thở một hơi dài. “Không liên quan đến thời đại, mọi thứ đều do con người” Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ nhẹ, “Lâm Huy Nhân đã chọn Lục Đình nói điểm đạm.

Lương Tư Thành rồi, Từ Chí Ma không được phá huỷ hạnh phúc của họ.”

“Vậy thì trái tim không nên thay đổi” Lục Đình nói tiếp.

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Giữa người với người không như vậy.” Đối chủ đề rồi hỏi Lục Đình, “Lục học trưởng, đặc điểm của người yêu cũ của anh là gì? Em có thể để ý giúp anh.”

Lục Đình cười lên, “Cô ấy rất đẹp, cũng rất thích thiết kế” Ngôn Tiểu Nặc mim cười bất thường, “Vì vậy anh đã đến khoa thiết kế của trường đại học S phải không?”

“Đúng vậy.” Lục Đình nói đến đây lại bắt đầu thở dài, “Ở đây gần 4 năm rồi, vẫn chưa tìm thấy cô ấy.”

“Cô ấy tên là gi?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, “Trước đó ở đâu?”

“Anh chỉ biết cô ấy họ Ngôn, lúc đó anh ở Liên Sơn gặp cô ấy” Lục Đình nói nhẹ nhàng, “Vì vậy mà lần đầu tiên gặp em, nên anh cảm thấy em rất thân mật, giống với họ của cô ấy”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Họ Ngôn ở Liên Sơn không ít lần sau em về nhà sẽ để ý giúp anh.”

“Vậy thì phải cảm ơn em rồi.” Nu cười của Lục Đình trán đây sự cảm kích.

Ngôn Tiểu Nặc mím chặt môi, không nói được gì. “Có chuyện gì sao?” Lục Đình nhẹ nhàng hỏi, Không sao đâu”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một chút, giọng nói nhỏ: “Mười hai năm đã trôi qua, nếu như, em chỉ nói nếu như, cô ấy đã có chồng rồi thì phải làm sao?” Lục Đình bàng hoàng một lúc, sau đó lắc đầu nhẹ, “Trước lúc anh đi, đã gửi cho cô một bức thư, hứa là anh sẽ quay lại cưới cô.”

“Vậy cô ấy đã trả lời thư của anh chưa?” Ngôn Tiểu Nặc cẩn thận nhìn anh và hỏi.

Lục Đình lắc đầu, biểu cảm đầy ưu tư.

Ngôn Tiểu Nặc im lặng một lúc, nếu như có thư hồi âm thì tốt, chỉ sợ cứ không có tin hồi âm như vậy, khiến cho người ta không đoán trước được và cũng không nỡ từ bỏ.

Lục Đình cười lên: “Không sao, bao nhiêu năm nay đều đã vượt qua rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc biết anh đang tự an ủi bản thân mình, lông mày nheo lại, “Lục học trưởng, hai người chắc chắn sẽ gặp lại.”

Một tiết học tự chọn cũng chỉ có 40 phút, rất nhanh đã kết thúc.

Lục Đình thu dọn sách vở, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Vừa hay thuận đường, đi cùng nhau nhé.”

“Vâng, được ạ!” Ngôn Tiểu Nặc thu dọn sách vở rồi cùng Lục Đình rời khói lớp.

Đêm mùa thu đến khá sớm, mới có 7 giờ mà bên ngoài đã tối đen lại rồi, thời tiết mùa thu có chút se lạnh.

Có rất nhiều học sinh vội vàng đi học và đến lớp ôn bài, cũng có những đoi tình nhân đang đi dạo cùng nhau, trong sân tập thể dục cũng có rất nhiều người đang chạy bộ.

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nhắc đến chuyện lễ hội thể thao, “Lục học trưởng, em vẫn chưa bắt đầu hỏi về lễ hội thể thao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play