“O? Em muốn giúp anh sắp xếp sao?” Mặc Tây Quyết cảm có hứng thú rồi hỏi. “Vâng” Ngôn Tiểu Nặc cười rồi nói, đưa bàn tay nhỏ ra, “Cho em mượn điện thoại của anh một chút.” Mặc Tây Quyết đưa điện thoại cho cô, chỉ thấy cô đang dùng điện thoại của anh tìm kiếm thông tin thời tiết ngày mai ở Tokyo. “Tokyo lạnh hơn thành phố S một chút.” Ngôn Tiểu Nặc vừa tự nói rồi vừa đi vào chỗ tủ quần áo.

Cô giúp Mặc Tây Quyết chọn hai bộ vest, áo sơ mi đều là loại hơi dày, còn cả đồ lót của anh nữa. Cô cẩn thận gấp gọn quần áo vào rồi đặt chúng vào chiếc vali Hermes màu đen khổng lồ, sau đó lại đi gói gém đồ dùng cá nhân.

Mặc Tây Quyết thấy dáng bận rộn của cô cảm thấy rất ấm áp.

Từ nhỏ anh đều phải tự sắp xếp hành lý, hoặc đã có trợ lý và người giúp việc giúp anh sắp xếp, từ trước tới nay không có một người phụ nữ nào chủ động giúp anh. “Được rồi, hoàn thành sắc” Ngôn Tiểu Nặc kéo xong khoá nheo mày hỏi anh, “Em không biết mật Mặc Tây Quyết bước tới vuốt những sợi tóc buông trên chán có vì bận rộn, cười nhẹ nhàng và nói, “Thực ra, hành lý của anh đã được trợ lý sắp xếp xong rồi.”

“Á?” Ngôn Tiểu Nặc ngây người ngước đầu lên, “Sao anh không nói sớm? Nhìn em vất vả bận rộn sắp xếp suốt từ Cầu xin, cô vì giúp anh sắp xếp hành lý mà rất mệt lại còn sợ quên đồ “Nhưng anh quyết định sẽ mang chiếc vali mà em xếp đi họp.” Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ tức tối của cô, lần đầu tiên trong giọng nói cảm thấy mại hơn rất nhiều, “Anh thích nhất là đồ của em sắp xếp.”

Tim Ngôn Tiểu Nặc đập thình thịch và cô không nói thành lời, “Em, em đâu có chuyên nghiệp bằng trợ lý của anh?”

“Em chuyên nghiệp hơn cả trợ lý của anh rất nhiều. Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Anh cảm thấy em làm rất tốt.”

Ngôn Tiểu Nặc do dự một chút, rồi mới ngẩng đầu lên hai tay ôm chặt lấy vòng eo của anh.

Mặc Tây Quyết đặt gương mặt anh lên mái tóc của cô, hương thơm sảng khoái khiến tim anh cảm thấy có chút lo lăng, “Tiểu Nặc, lúc anh không có ở nhà, em phải chăm sóc tốt cho bản thân đẩy”

“Em biết rồi.” Ngôn Tiểu Nặc trả lời, “Anh yên tâm đi.”

“Anh sắp xếp vệ sĩ âm thầm bảo vệ em.” Mặc Tây Quyết điềm đạm nói, “Gặp nguy hiểm gì thì chỉ việc chạy là được rồi.”

Anh lo làng cho cô gặp nguy hiểm nhiều đến nhường nào? Đây là lần thứ hai anh nhắc lại vấn đề này rồi.

Nhưng cô hiểu được tâm trạng của anh rồi ngoan ngoãn nói: “Vâng, em hiểu rồi.”

Mặc Tây Quyết cảm thấy bản thân anh thật lâm lời, từ trước tới giờ anh chưa từng nói nhiều như vậy, nhưng trong lòng anh luôn có một cảm giác bất an. “Hai hôm nay em phải đi học không?” Mặc Tây Quyết đột nhiên hỏi cô. Ngôn Tiểu Nặc không biết vì sao đột nhiên anh lại hỏi cô như vậy, cô trả lời: “Có, sao vậy?”

Mặc Tây Quyết nói một cách dứt khoát, “Xin nghi, em đi cùng anh đến Tokyo nhé?”

“Á?” Ngôn Tiểu Nặc cực kỳ ngạc nhiên, “Tại sao vậy?”

“Chỉ có em ở bên cạnh anh thì anh mới yên tâm” Mặc Tây Quyết nói một cách hiển nhiên. “Nhưng bài học khá nhiều.” Ngôn Tiểu Nặc đành phải thử thuyết phục anh, “Sẽ bị trừ điểm đó.”

“Có anh ở đây, không ai dám trừ điểm của em cả.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết càng độc đoán hơn. “Em bảo đảm sẽ không có chuyện gì sảy ra, tiết học rất quan trọng.” Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh, rồi dùng đôi mắt Bambi để nhìn anh, “Hơn nữa anh đi họp, ngày kia đã trở về rồi mà.” vậy?” Mặc Tây Quyết cầu lông mày hỏi cô. “Vi vậy chỉ có một ngày, sao có thể xảy ra chuyện gì được Ngòn Nặc nói nhỏ nhẹ.

Mặc Tây Quyết khẩy một tiếng lạnh lùng, “Lần trước chỉ trong 3 tiếng đồng hồ mà em đã gặp chuyện rồi, một ngày có đến 8 lần nguy cơ xảy ra “Sao có thể chứ?” Ngôn Tiểu Nặc nói lầm bầm, “Hơn nữa anh đi họp, em tới đó cũng không có gì để làm, rất nhàm chán.” Mặc Tây Quyết nói nhẹ nhàng, “Em có thể mang theo sách, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến học “Nhưng những nội dung mới em xem không Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt và nói. “Toàn Cơ sẽ đến và sẽ giảng cho em.” Một câu nói của Mặc Tây Quyết có thể khiến cô không nói thêm được gì. Anh đưa theo cả Toàn Cơ đi sao? Vậy thì cô đi làm quái gì nữa! Nhưng lúc này không phải là lúc để đôi co, Ngôn Tiểu Nặc đành hỏi, rồi, ngày mai mấy giờ dậy?”

“6 giờ.” Mặc Tây Quyết thấy cô đồng ý cùng anh đi Nhật Bản sắc mặt trở nên dễ chịu hơn nhiều. vậy để em đi sắp xếp đồ đạc, rồi xin nghỉ”

Ngôn Tiểu Nặc vừa nói rồi vừa bước vào phòng ngủ để sếp đồ.

Cô để quần áo vào một cái vali nhỏ cạnh đó, sau đó lại đặt một số đồ dưỡng da Mặc Tây Quyết thấy cô rất nghiêm túc sắp xếp đồ đạc, anh cũng thấy yên tâm.

Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn, rồi miệng hơi chu lên, “Em đói bụng rồi, muốn ăn tối.”

Mặc Tây Quyết bất lực, “Làm cái gì cũng không quên ăn, thật phục em rồi.”

“Không ăn no sao mà có sức để làm việc chứ?” Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc ngiêm túc và nói, bước tới trước bàn ăn, bắt đầu thưởng thức bữa tối sớm đã được chuẩn bị từ trước. “Ô?” Mặc Tây Quyết cũng ngồi cạnh cô, “Em có việc gì phải làm vậy?”

“Vòng thi chung kết còn một tuần nữa là tới rồi.” Ngôn Tiểu Nặc gấp miếng nhân tôm bỏ vào miệng sau đó nói tiếp, “Em vẫn chưa vẽ bản thiết kế nữa”

“Vòng thi trung kết 50% là bầu chọn trên mạng, 40% là do ban giám khảo chấm điểm, 10% là thành tích vòng thi sơ khảo của em cộng vào. Mặc Tây Quyết nói điểm đạm, “Hiện giờ em có 800 vạn fan hâm mộ, lại không phải là những người hâm mộ chết, em lo lắng cái gì?”

“Nhưng em vẫn muốn thiết kế ra một tác phẩm thật tốt.” Ngôn Tiểu Nặc rất nghiêm túc trả lời anh, “Đây được coi là đạo đức nghề nghiệp với tư cách là một nhà thiết kế.”

Mặc Tây Quyết không nói gì, dường như những gì anh nói sẽ làm phá hỏng sự chính trực nghề nghiệp của cô vậy. “Ừm, dạo này bận quá” Ngôn Tiểu Nặc than thở nói, “Sau khi kết thúc cuộc thi thiết kế lại còn phải làm thiết kế trò chơi nữa.”

Mặc Tây Quyết nói, “Có nói thêm nữa cũng không ích gì, em nhất định phải cùng anh đi Nhật Bản.” Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, cô biết ngay người đàn ông này sẽ nói như vậy, cho dù cô nên nhắn như thế nào đi nữa anh cũng không bao giờ thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play