Lãnh Nguyệt bị Hàn Tử Dạ hôn đến thần hồn điên đảo, lúc đầu nàng còn phản kháng chống cự nhưng sau đó lại hòa cùng nhịp điệu với hắn.
Hàn Tử Dạ thấy nàng không còn phản kháng nữa thì khẽ nhếch môi hài lòng.
Sau đó hắn lật úp nàng lại, rồi nằm lên người nàng để 'tiểu huynh đệ' của hắn vào từ phía sau.
Phải cảm ơn Vô Ảnh đã đưa hắn xuân cung đồ để hắn xem trước khi cưới nàng về.
Nhờ vậy mà bây giờ hắn lại được một phen áp dụng những động tác mới.
Hắn vừa lật người nàng lại, Lãnh Nguyệt đã cảm thấy không ổn, không biết hắn định làm gì? Nào ngờ lập tức nàng liền cảm thấy vật cứng quen thuộc từ phía sau đâm mạnh vào khu vườn của nàng, làm nàng phải kêu lên.
Nàng thật sự khóc không ra nước mắt với hắn mà, tại sao kiếp này nam nhân lại có thể biết nhiều tư thế như vậy chứ.
Không phải cứ kiểu truyền thống nam trên nữ dưới mà lăn giường sao.
Mà cũng không phải đây cũng là nam trên nữ dưới đó thôi, nhưng mà kiểu nữ nằm sấp này đúng là cảm giác không tệ.
"Ta đã từng đọc qua xuân cung đồ, trong đó có nói tư thể này nàng sẽ rất thích.Phải vậy không?"
Hàn Tử Dạ cúi thấp đầu nói nhỏ bên tai nàng.
Lãnh Nguyệt ngẩn ngơ, xuân cung đồ sao nàng lại quên mất chuyện này chứ.
Bí kíp phòng the của kiếp này không phải nằm ở đó sao.
Nhưng chẳng phải những sách như vậy người như hẳn không nên xem mới phải chứ nhỉ.
Sách bại hoại như vậy hắn xem làm gì để bây giờ người chịu khổ là nàng.
"Ta biết nhiều tư thế khác cũng sẽ làm nàng càng thỏa mãn hơn nhưng trước hết chúng ta cứ thử tư thế này, còn sau này sẽ từ từ trải nghiệm những tư thể khác."
Hàn Tử Dạ cười gian.
"Vô sỉ"
Lãnh Nguyệt không biết dùng từ gì để mắng Hàn Tử Dạ lúc này nên nàng mảng đại.
"Ta chỉ vô sỉ với một mình nàng"
Hàn Tử Dạ nói xong lại ra sức vận động, miệng lại không ngừng nói thêm những lời âu yếm.
Lãnh Nguyệt hối hận rồi, tại sao nàng lại có thể đùa với lửa như thế, để bây giờ bị lửa thiêu sắp không còn một vụn xương.
Nàng không thể ngờ, bình thường hắn lạnh lùng nghiêm túc như thế.
Nhưng khi ở trên giường lại có một bộ mặt vô sỉ như vậy.
Hai người đại chiến 'áp chảo thêm một trận dài nữa mới dừng.
Hàn Tử Dạ nhìn thấy Lãnh Nguyệt ngất đi rồi hắn mới tạm chấp nhận không cùng nàng thử tư thế khác.
Hắn cũng không hiểu sao, hắn vận động nhiều như vậy mà không thấy mệt chút nào.
Thậm chí càng vận động hẳn càng hăng say, thấy sức lực mạnh mẽ hơn.
Hẳn xoay người lại nằm bên cạnh nàng.
Kéo chăn lên đắp cho cả hai.
Nhìn nàng ngủ bình yên bên cạnh hắn.
Hắn cảm thấy lúc này là thời điểm hạnh phúc nhất trong đời hẳn.
"Cửu Vương gia, có Bát hoàng tử đến."
Hàn Tử Dạ đang chìm đắm trong hạnh phúc thì nghe được bên ngoài có tiếng nói vọng vào.
Hắn nhíu mày, Bát hoàng tử đến sao? Hản ta cũng nắm tin tức nhanh thật nhỉ, đến đây làm gì? Muốn đòi người với hắn phải không? Nhìn sang nữ nhân nằm bên cạnh, hản ngồi lên rồi cúi đầu hôn lên trán nàng khế nói: "Nàng là của ta, lúc trước là như vậy.
Hiện tại và tương lai cũng như thế"
"Bát hoàng tử, đêm khuya đến thăm không biết có chuyện gì?"
Hàn Tử Dạ vừa bước ra bên ngoài phòng khách đã hỏi ngay.
"Cửu Vương gia, thứ lỗi cho ta nói thẳng.
Xin Cửu Vương gia giao trả Tiểu Nguyệt Tử cho ta?"
Nam Cung Cẩn lạnh lùng.
Hàn Tử Dạ không vội trả lời, hắn đi về phía bàn tự rót cho mình một chung trà đưa lên miệng nhấp một ngụm sao đó đặt xuống mới nhìn Nam Cung Cẩn khẽ đáp.
"Xin lỗi ta không hiểu Bát hoàng tử nói gì, chỗ ta không có Tiểu Nguyệt Tử nào cả?"
Nam Cung Cẩn khẽ siết chặt nắm đấm, hẳn không thể trở mặt với Cửu Vương gia nhưng hắn biết chắc chắn nàng đang ở đây.
Rõ ràng hắn đến hỏi chỗ Bạch Nhất Hạ, tên cẩm y vệ nào cũng nhìn thấy Hàn Tử Dạ bể nàng đi.
Bây giờ hắn ta lại nói không biết, hẳn ta định làm gì? Chẳng lẽ hắn ta cũng nhận ra nàng là nữ nhân sao? Nam Cung Cẩn hít một hơi thật sâu.
Bây giờ nếu Hàn Tử Dạ nói không có, hản cũng không biết làm gì khác.
Hản cũng không thể cho người vào lục xét tìm người được.
Chỉ có một hy vọng duy nhất, hy vọng nàng có thể thông minh tìm cách tìm cách trốn khỏi đây.
Hắn sẽ phái thêm người luôn túc trực bên ngoài để chờ cứu nàng ra.
"Xin lỗi Cửu Vương gia, ta đã làm phiên.Vậy ta xin cáo từ"
Nam Cung Cẩn mặt không biểu cảm nói xin lỗi rồi quay người rời đi.
Hàn Tử Dạ nhướng mày, Nam Cung Cẩn hắn cũng được đấy.
Ít nhất không thô lỗ như hắn nghĩ.
Nàng ấy cũng giỏi thật, gieo hoa đào khắp nơi thế này.
Ngay cả Bát hoàng tử cũng bị nàng thu phục.
Vậy nàng đến gặp Bạch Nhất Hạ để làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn tìm một chỗ nương tựa khác nữa.
Nàng đang là thân phận thái giám mà đã làm cho nhiều nam nhân gục đổ trước nàng.
Vậy khi nàng về lại với thân phận nữ nhân thì sao đây? Còn bao nhiêu nam nhân theo nàng nữa chứ.
Không được hắn nhất định phải tìm cách đưa nàng về Nam Triều với hắn, như vậy hắn mới có thể yên tâm được.
"Nguyệt Nhi, nàng được lắm.
Nàng đúng làm ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác đây.
Ta kêu nàng đi thu phục Bạch Nhất Hạ nàng lại đi thu phục Hàn Tử Dạ.
Chờ nàng quay trở lại bên cạnh ta, xem ta xử lý nàng thế nào?"
Nam Cung Cẩn nghiến răng nghiến lợi khẽ nói thâm.
"Hắc xì"
Lãnh Nguyệt đang ngủ đột nhiên cảm thấy ngứa mũi.
Nàng đưa tay vuốt mũi.
"Nàng tỉnh rồi sao?"
Hàn Tử Dạ vừa đi vào phòng đã nghe tiếng hắc xì của Lãnh Nguyệt.
Hắn nhíu mày đi nhanh đến bên cạnh nàng, đưa tay sờ lên trán nàng.
Không nóng.
Hắn cứ nghĩ nàng bị cảm, khẽ thở phào sau đó mỉm cười nhìn nàng đang đưa ánh mắt khó chịu nhìn hắn.
"Nàng nhìn ta làm gì? Nàng ăn chưa no? Muốn ta phục vụ nàng.hửm"
Hàn Tử Dạ trêu nàng.
Lãnh Nguyệt trừng to mắt.
Hàn Tử Dạ là cái tên mặt người dạ thú, đồ đạo đức giả.
Nàng không ngừng mảng hẳn trong lòng.
Hắn làm nàng bây giờ cả sức nói chuyện cũng không có, nàng thật sự rất mệt mỏi.
Dù đã ngủ được một giấc nhưng vẫn cảm thấy thân thể rã rời dường như không phải của mình.
Nhưng mà chuyện nàng đang lo bây giờ không phải chuyện này.
Nàng đang lo, nàng cùng hắn áp chảo' nhiều lần như thế lỡ tạo ra sản phẩm mới thì làm sao.
Kiếp này làm gì có thuốc ngừa thai như kiếp trước chứ.
Cũng chắc có lấy một chiếc áo mưa.
Vậy thì phải làm sao? "Lỡ ta mang thai thì làm sao?"
Lãnh Nguyệt do dự nhưng vẫn cổ mở miệng hỏi hẳn.
Hàn Tử Dạ ngạc nhiên, thì ra nàng nhìn hẳn lâu như vậy là đang suy nghĩ đến chuyện này sao.
Hắn mỉm cười trả lời nàng.
"Thì sinh thôi."Vân Nhi từ lâu cũng rất muốn có thêm đệ đệ hay muội muội để chơi cùng.
Nàng mang thai người vui nhất ngoài ta ra chính là Vân Nhi đấy: Lãnh Nguyệt giật mình, nàng lại thêm một lần ngu người.
Sao nàng lại quên mất chuyện giữa nguyên chủ và Hàn Tử Dạ đã có với nhau một đứa con chứ.
Nàng mang thai thêm lần nữa cũng có khác gì đâu, hắn đang muốn đưa nàng về Nam Triều.
Nếu nàng mang thai chứng minh nàng không còn cách nào rời xa hẳn nữa.
Vậy thì hắn đương nhiên sẽ rất vui mừng chào đón 'cái bụng bự' của nàng rồi.
"Nhưng ta không muốn có thai với ngài."
Lãnh Nguyệt lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT