Ngày đầu tiên ở hành cung cứ vậy mà kết thúc.
Diệp Tư Nhàn dùng qua bữa tối liền ngủ say sưa.
Viên Nguyệt đã nghe ngóng xong, hôm sau chính là họp chợ ở thôn trấn dưới núi, nàng đã thuyết phục Hoàng thượng ngày mai cùng mình xuống núi.
Cho nên trước khi vào mộng, Diệp Tư Nhàn cười hết sức vui vẻ, ngủ thiếp đi khóe miệng còn vểnh lên, dường như ngay cả mộng cũng ngọt ngào.
Tiểu nữ nhân ôm trong ngực, Triệu Nguyên Cấp thấy thế nào cũng không nhìn đủ gương mặt này.
Hắn đã quá lâu không nhìn thấy biểu hiện nhẹ nhàng vui vẻ như vậy trên mặt nàng.
Có lẽ, thực chất bên trong nha đầu này vẫn yêu thích tự do.
Nàng không thích thâm cung.
...
Cùng lúc đó, Trường Ninh Cung.
Tố phi và Di An đang cùng thêu giá y, lúc này sắc trời đã tối, hai mẹ con chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Trữ Tú Cung đột nhiên đến báo.
''Hai vị Hoàng tử khóc rất nhiều, ầm ĩ không chịu ngủ, các nhũ mẫu cô cô đã không dỗ nổi, nhất là Tam hoàng tử, chậc chậc chậc...''
Tam hoàng tử Triệu Trường Diễn có tiếng là tính tình nóng nảy.
Sữa không đủ sẽ khóc, vỗ về không đủ sẽ khóc, muốn đi ra ngoài mà không đi được cũng sẽ khóc, quần áo mỏng hơn cũng khóc.
Y gào khóc, lúc đầu Triệu Trường Uyên vốn không khóc cũng khóc theo, hai huynh đệ ngươi so ta, ta so ngươi, khóc đến tê tâm liệt phế.
Hơn nữa hai vị tiểu tổ tông khóc là sẽ khóc suốt đêm, chúng không ngủ, tất cả mọi người cũng không thể ngủ.
Trước mắt người có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất để vỗ về đưa tiểu Hoàng tử chìm vào giấc ngủ, chính là Di An.
''Con mau đi đi, cũng không biết có phải tại Diệp quý phi không có ở đây hay không, chúng nó trái lại nhận thân tỷ tỷ là con'' Tố quý phi có chút buồn bực.
Di An thì cười: ''Có lẽ là vậy, cuối cùng vẫn là chân với tay mà''
Cô nương mười bốn tuổi điềm đạm nho nhã, gương mặt cười lên còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt, đôi mắt cũng sạch sẽ như nai con.
Tố quý phi lần nữa cảm thấy Di An quả thực là nữ nhi ôn nhu lương thiện nhất trên đời này.
''Đi đi, đi nhanh về nhanh, sắc trời cũng không còn sớm''
''Dạ! Nữ nhi đi''
Di An hành lễ, đi theo các cô cô vào Trữ Tú Cung.
Nàng thuần thục tiếp nhận đệ đệ từ nhũ mẫu của Tam hoàng tử, trước là ôm đi dạo qua trong phòng một vòng, sau đó dạo qua một vòng ngoài phòng, trước sau chỉ một khắc....tiểu Hoàng tử liền nín khóc.
Các nhũ mẫu cô cô trợn mắt há mồm.
''Cái này...''
Triệu Trường Diễn không khóc, Triệu Trường Uyên cũng nhanh chóng dừng lại.
Hai huynh đệ uống sữa xong tựa vào ngực nhũ mẫu ngáy o o.
''Vẫn là Công chúa Di An có biện pháp, ngài có thể dạy cho chúng nô tỳ một ít không?'' nhũ mẫu đều cảm thấy xấu hổ, thế mà bà đang hỏi một Công chúa chưa xuất các cách để dỗ hài tử?
Di An lại không để ý, hào phóng ôn nhu cười.
''Tiểu hài tử thích động không thích tĩnh, nhất là nam hài tử, dỗ ở ngoài phòng tương đối hữu dụng, phải đi không động đậy, phải luôn ở tại chỗ mà xoay quanh, phải học được cách ngâm nga bài hát cho trẻ em...''
Công chúa mỹ lệ như nai con dạy từng thứ, các nhũ mẫu tâm phục khẩu phục.
''Đêm nay còn phải đa ta Công chúa, chúng nô tỳ nhất định nhớ kỹ, tranh thủ lần sau không phiền đến Công chúa nữa''
''Không sao, chúng là thân đệ đệ của ta, Diệp nương nương cũng thương ta, ta nên chăm sóc chúng mới phải''
Sau khi Di An rời đi.
Các nhũ mẫu cô cô nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, một đoàn người vây quanh bên cạnh hai vị Hoàng tử, trên mặt mỗi người đều là nghi hoặc.
''Loại phương pháp này, chúng ta thử bao nhiêu lần cũng đều vô dụng, sao Công chúa vừa đến đã lập tức có tác dụng chứ?''
''Chẳng lẽ tiểu Hoàng tử phân biệt được ai với ai?''
Các bà đối mắt nhìn nhau, từ trong mắt mọi người thấy sự nghi hoặc thật sâu.
''Này! Đã ngủ rồi, chúng ta cũng đừng quản, theo ta thì đến mai mùng ba tháng bảy, là sinh nhật của hai vị tiểu Hoàng tử, vì ngày đó nương nương của chúng ta chịu ủy khuất lớn, suýt thì một xác hai mạng, Hoàng thượng hạ chỉ nói phải chờ mùng ba tháng tám mới tính tròn tuổi''
''Nhưng tròn tuổi chính là tròn tuổi, làm sao có thể tùy tiện đổi thời gian chứ?''
Một nhũ mẫu hết sức không nỡ mà nói ra, dưới cái nhìn của bà, chỉ có hài tử có ngày sinh không tốt mới có thể đổi.
Nhưng mùng ba tháng bảy rõ ràng là ngày tốt, mấy ngày nữa chính là mừng lễ Chức Nữ*, cũng không có cái gì không tốt.
*ngày 7 tháng 7 là lễ Chức Nữ, theo tục cũ người ta sẽ bày hoa quả trong sân cầu CN phù hộ cho khéo tay may vá.
Mạo muội sửa đổi, các tiểu Hoàng tử thật sự là đáng thương mà.
''Nghĩ như vậy cũng đúng, dân gian có thuyết pháp không được tùy ý sửa đổi ngày sinh'' một cô cô khác cũng trả lời.
''Hay là chúng ta mừng tròn tuổi thay cho hai vị tiểu chủ tử đi? Cũng không cần làm ra động tĩnh gì, chỉ cần dùng biện pháp trẻ con ở dân gian, cho tiểu Hoàng tử ăn chút mì trường thọ, đào mừng thọ, lòng đỏ trứng các thứ, cũng đủ rồi''
''Đúng vậy đó, ta đồng ý''
''Biện pháp này được, lại không kinh động người khác, chúng ta lại có tấm lòng''
Các nhũ mẫu cô cô ăn nhịp với nhau.
Nhưng ai biết được, không hiểu sao tin tức này truyền đến Trường Ninh Cung.
Tố quý phi còn chưa nói gì, Di An liền chạy tìm mẫu thân, nói sinh nhật yến của đệ đệ nàng cũng muốn đi.
''Mẫu phi, có được không ạ, mỗi ngày con đều thêu giá y đến mức mắt sắp mù rồi, người đồng ý cho nữ nhi ra ngoài một ngày đi''
Tiểu cô nương vốn trinh tĩnh hào phóng ôn nhu xinh đẹp, cũng có một mặt hoạt bát như nai con.
Tố quý phi lập tức mềm lòng: ''Vậy con đi đi, nhưng có điều''
''Ngày này là phụ hoàng của con hạ chỉ không được làm, con chỉ có thể biết điều một chút, ngồi một lát rồi đi, trước sau đừng quá hai canh giờ''
''Con biết rồi!''
Biết được mình rốt cuộc có thể đi liền mừng rỡ, Đại công chúa cao hứng nhảy dựng lên.
...
Một ngày trong cung ngoài cung cứ như vậy mà qua đi.
Hôm sau mùng ba tháng bảy trời vừa sáng, Diệp Tư Nhàn đã sớm tỉnh dậy, thấy Triệu Nguyên Cấp còn chưa tỉnh, nàng tự mình duỗi ra cái lưng mỏi, yên lặng nhớ lại ngày này một năm trước, nàng đã trải qua sinh tử như thế nào mới bình an hạ sinh hai nhi tử.
Mỗi lần vừa nghĩ tới, toàn thân nàng đều cảm thấy đau nhức, dường như cả người đều bị xé ra lần nữa.
Cảm giác bả vai người bên cạnh có chút run run, Triệu Nguyên Cấp tỉnh lại từ giấc ngủ không sâu.
''Sao vậy?''
Xoay vai người bên cạnh qua, mới phát hiện Diệp Tư Nhàn đã lệ rơi đầy mặt.
''Làm sao? Có chỗ nào không khỏe?''
''Thiếp...'' Diệp Tư Nhàn thút tha thút thít, chôn cả người vào trong chăn.
''Thiếp nhớ ngày này một năm trước, thiếp đã tê tâm liệt phế sinh ra hai đứa bé, thiếp nhất thời không khống chế được...''
Vậy đại khái chính là mẹ con đồng lòng.
Triệu Nguyên Cấp duỗi cánh tay dài ra ôm nàng: ''Cho nên trẫm mới hạ chỉ, để huynh đệ chúng mùng ba tháng tám mới đón tròn tuổi''
''Ngày đó nàng đã ra tháng, vừa vặn thân thể cũng đã khôi phục, tinh thần cũng tốt lên từng ngày, trẫm hy vọng nàng nhớ ngày đó nhiều hơn''
''Thiếp biết, thiếp biết tâm ý của chàng''
Diệp Tư Nhàn không kiềm chế được nỗi lòng, cũng mặc kệ là thân phận gì, trực tiếp xưng hô chàng với thiếp.
Triệu Nguyên Cấp cũng không để ý, tiếp tục an ủi phía sau lưng nàng.
''Kỳ thật hôm nay chính là sinh nhật của hai huynh đệ, Nhàn Nhàn, nếu nàng muốn để bọn nhỏ đón thì cứ đón đi''
''Không đón đâu''
Diệp Tư Nhàn khóc đủ rồi lau nước mắt, chỉnh lý tóc tai.
''Người nói đúng, thiếp nên quên những đau đớn kia, suy nghĩ nhiều chuyện vui vẻ một chút''
''Đi, chúng ta xuống núi đi chợ, mua chút lễ vật cho bọn nhỏ''
Tiểu nữ nhân nhanh chóng tỉnh táo lại, điều này khiến Triệu Nguyên Cấp rất vui, vội vàng mặc y phục đứng dậy, bế tiểu nữ nhân lên.
Hai người súc miệng dùng qua bữa sáng, đóng vai thành dáng vẻ của đôi phu thê dân gian, từng bước đi xuống tiểu trấn dưới núi.