Từ ngày đó, Hoàng hậu ở lại Trần phủ.
Nàng bỏ đi phượng bào rườm rà của Hoàng hậu, mặc vào y phục phụ nhân bình thường, mỗi ngày cởi trâm buộc tóc trông coi bên giường Trần thái sư, cũng phải tự thân mớm thuốc.
Trên dưới Trần phủ đều vô cùng kính ngưỡng.
''Hoàng hậu nương nương thực sự hiếu thuận, có lẽ bệnh của lão gia nhất định sẽ nhanh chóng tốt lên''
''Đúng vậy đó, nương nương quá hiếu thuận, ngay cả Đại phu nhân và Nhị phu nhân của chúng ta cũng không sánh nổi''
''Còn không phải sao? Ta nghe nói chỉ riêng nhân sâm trăm năm đã thưởng tới mười cân rồi đó, chà chà!''
Bọn hạ nhân người trước kẻ sau ca tụng.
Nhất thời khiến cho hai vị tẩu tẩu của Hoàng hậu đều có chút đứng ngồi không yên, cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể hầu bên cạnh lão phu nhân mà nhìn.
Trong lòng Trần thái phu nhân cũng không thoải mái.
Cảm thấy Hoàng hậu đoạt mất công lao của hai cô con dâu, khiến các con dâu mất mặt trước hạ nhân.
Cái này mà truyền đi, người ngoài chắc chắn sẽ cảm thấy gia phong của Trần gia không tốt, con cháu bất hiếu.
Nhưng nữ nhi dù sao cũng là Hoàng hậu, Thái phu nhân nhất thời không tiện ngăn cản.
Chớp mắt đã cuối tháng năm, thời tiết càng nóng bức hơn.
Hoàng hậu vẫn mỗi ngày mất ăn mất ngủ, hầu hạ trước giường bệnh của Trần thái sư.
Trần thái phu nhân đứng ngồi không yên, dẫn con dâu đến trước giường bệnh thăm.
''Nương nương nghỉ ngơi chút đi, để tẩu tẩu của con thay con''
Nữ nhi là trọng yếu, nhưng gia phong của Trần gia quan trọng hơn, con dâu cũng đại diện cho nhi tử.
Bà tuyệt đối không thể để cho nhi tử của mình bị người ta lên án, nói các con các cháu ở ngay trước mặt mà còn để Hoàng hậu nương nương xuất cung hầu bệnh.
''Không cần đâu, phụ thân bệnh nặng, làm nữ nhi nên tận hiếu''
Hoàng hậu mặc y phục bằng tơ trắng, không trang điểm, thuần thục bưng trà dâng nước mớm thuốc, cái trán nhỏ thấm dày đặc mồ hôi.
''Nương nương đã mười ngày rồi người chưa nghỉ ngơi, phượng thể quan trọng, phụ thân đại nhân cứ giao cho chúng ta đi''
Trần nhị phu nhân không kịp đợi, nàng sắp bị người ta đâm gãy xương sống rồi.
Trần đại phu nhân thấy thế cũng vội vàng tiến lên tỏ thái độ: ''Hoàng hậu nương nương phụng thể quan trọng, vẫn nên đi nghỉ ngơi đi''
Nếu hai tẩu tẩu khá lịch sự thì sắc mặt Trần thái phu nhân lại cực kỳ khó coi.
Bà bày ra bộ dạng trưởng bối Thái phu nhân, vịn tay của hai con dây đi đến trước mặt Hoàng hậu.
''Nghi nhi, nhiều ngày rồi con cũng nên nghỉ ngơi một chút, hai tẩu tẩu của con đều hiền lành hiếu thuận, chúng nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho phụ thân của con, con...''
''Bổn cung không cần phải chạy về nhà, cướp đoạt hết sự hiền thục của các người thật sao?''
Hoàng hậu đứng thẳng người, ánh mắt lạnh như băng đảo qua Đại tẩu và Nhị tẩu, cuối cùng dừng lại trên người Trần thái phu nhân.
Trên mặt nàng không có biểu hiện đặc biệt gì, hai tay giấu trong tay áo lại hung hăng nắm chặt lại.
''Nương, con rời phủ mấy chục năm, lúc này phụ thân sắp không xong, người cũng muốn đuổi nữ nhi đi sao?!''
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người lập tức khiếp sợ.
''Không xong? Không xong cái gì?'' Trần thái phu nhân sợ đến lảo đảo, gần như đứng không vững.
''Không thể nào, mới vài hôm trước không phải còn rất khỏe sao?''
''Đúng vậy đó, trước đó đại phu châm cứu còn nói bệnh của phụ thân đại nhân không nặng!''
''Nương, nương nhất định phải vững vàng, phụ thân nhất định sẽ khá hơn''
Các con dâu luống cuối tay chân đỡ lấy mẹ chồng, lại thỉnh thoảng 'lo lắng' nhìn về phía cha chồng trên giường bệnh.
Công sức ra vẻ rất đầy đủ.
Nếu như không phải sớm đã biết rõ, bọn họ đã sớm âm thầm tranh đoạt gia sản, ngóng trông hai lão già mau chết sớm.
Chỉ sợ Hoàng hậu cũng muốn tin là bọn họ hiếu thuận.
Nhưng có một số việc nàng đều không cần nghe ngóng cũng biết rõ, sự ác độc và dã tâm của bọn họ đều không che giấu.
''Các tẩu tẩu đỡ mẫu thân về đi, chỗ này của phụ thân không thể thiếu người, ta sẽ không qua''
Hoàng hậu lạnh nhạt xoay người.
Từ nhỏ cha mẹ đã xem nàng như công cụ, không có yêu thương gì, nếu như nhất định phải chọn một người làm mình đau ít hơn trong hai người thì đó chính là phụ thân.
Mẫu thân ý chí sắt đá, nhưng phụ thân còn có một chút tình cha con, thỉnh thoảng còn cho người vào cung ân cần thăm hỏi, còn cho người đưa vài thứ vào.
Cho nên nàng lựa chọn phụ thân.
Bệnh tình của Trần thái sư dần nặng thêm, lúc Hoàng hậu vừa trở về, ông còn có thể đứng dậy đi tới đi lui.
Đến cuối tháng năm, nói chuyện cũng cực kỳ khó khăn, mỗi ngày thời gian tỉnh táo lại cũng đang giảm dần.
Hoàng hậu cứ trông coi bên giường như vậy, ngoại trừ đại phu, không ai được tới gần.
Ngày hôm đó, Trần thái sư hiến thấy tỉnh táo lại, Hoàng hậu vội vàng bưng chén thuốc qua phụng dưỡng.
''Cha''
Hoàng hậu giúp cha kéo lại chăn, mớm từng muỗng thuốc.
''Người vì Trần gia mà vất vả cả một đời, đến già vốn nên hưởng phước, nhưng người lại không chịu, cứ phải hao tổn tâm sức như vậy, nến mới tới tình cảnh này''
''Người phải sớm nghe lời nữ nhi, sớm cáo lão hồi hương, Hoàng thượng nhất định sẽ không làm khó, nhất định sẽ cho người vinh hạnh đặc biệt cực kỳ cao, tại sao người lại không quay về chứ?''
Trần thái sư cố gắng rướn cổ lên, thuốc trong miệng ùng ục phun ra.
Sau khi ho kịch liệt, ông khó khăn mở miệng.
''Hoàng hậu nương nương nghĩ đơn giản quá, Hoàng thượng....không thể buông tha Trần gia''
''Thiên tử nào thì triều thần đó, Hoàng thượng không tín nhiệm những thế gia đại tộc này, cái mà Hoàng thượng cần chính là thế lực mới''
Tống gia, Lĩnh Nam Vương, Cam Châu Vương, tất cả thế lực cường thịnh thời Tiên đế, từng nhà từng nhà lần lượt ngã xuống.
''Kế tiếp, chính là Trần gia''
''Không thể nào!''
Ánh mắt Hoàng hậu đột nhiên dứt khoát, trong mắt dâng lên ánh sáng bén nhọn.
''Nữ nhi nhất định sẽ bảo vệ Trần gia, nhất định sẽ, cha tin tưởng nữ nhi đi, nữ nhi nhất định sẽ làm được''
Trái thái nhiên đột nhiên vui mừng cười, bàn tay khô gầy chậm rãi nâng lên, vuốt ve tóc Hoàng hậu.
''Không hổ là nữ nhi của Trần gia, Nghi nhi, con giỏi lắm''
Trần thái sư nói xong, lại ho kịch liệt một trận.
Khăn trắng che trên họng, lúc lấy ra đã nhuộm đầy màu đỏ tươi.
''Cha!'' Hoàng hậu đột nhiên bật khóc, nước mắt từng giọt trượt xuống theo gương mặt.
Trần thái sư lại cười: ''Độc này, là con bỏ vào mà''
''Nghi nhi, cha quả nhiên không nhìn lầm con, con biết phải làm gì''
Hoàng hậu hoảng hốt, lảo đảo ngồi sụp xuống đất, không tin nổi nhìn lão nhân khô gầy trên giường bệnh.
''Người vẫn luôn biết đúng không? Người vẫn luôn biết''
Trần thái sư im lặng nhắm mắt lại, suy yếu gật đầu: ''Đúng vậy''
''Nghi nhi, con làm đúng lắm, cũng sắp đến lúc rồi, hai ngày này, động thủ đi''
''Cha!'' Hoàng hậu quỳ bò đến đầu giường, lệ rơi đầy mặt.
''Người cũng biết rồi, tại sao còn phải uống thuốc con bưng tới, người có thể không uống mà, người cũng có thể...cho người bắt con lại, sau đó công bố tội danh của con ra, trị tội bất hiếu giết cha của con''
''Như vậy chẳng phải là không xứng với nỗi khổ tâm của nương nương sao?''
Trần thái sư cười, người sắp chết thì lời nói cũng thiện lương hơn, câu này quả nhiên có lý.
Hiển nhiên hai cha con đã quên mất lúc trước đã tra tấn nhau như thế nào.
Phụ thân đã lợi dụng nữ nhi ra sao, nữ nhi đã phản kháng thế nào, thỉnh thoảng còn tạo chút phiền phức cho nhà.
Đều đã quên.
''Chỉ cần nương nương có thể giữ lại tính mạng cho cả tộc Trần thị, ta chết thì đã sao?''
''Đều tại các ca ca của người không có bản lĩnh, chẳng những không gianh vinh dự cho nương nương, trái lại còn làm mất mặt''
Trần thái sư thở dài, yếu ớt nhắm mắt lại không nhìn Hoàng hậu nữa.
Hoàng hậu kinh ngạc sửng sốt hồi lâu, mới chậm rãi đứng thẳng người.