Ngoại trừ thiên tai thì nhân họa cũng không ít.

Thổ phỉ, phản loạn, khởi binh mưu phản, triều đình chỉ có thể nhiều lần phái binh đi trấn áp.

Công thêm các tiểu quốc phụ thuộc xung quanh, từng bộ lạc, tộc du mộc ở Tây Bắc Đông Bắc, cứ nhìn chằm chằm vào biên cảnh của Đại Cảnh triều.

Thân là Đế vương trên vai hắn gánh quá nặng.

Không biết qua bao lâu, Triệu Nguyên Cấp rốt cuộc buông tấu chương xuống, cho Phùng An Hoài gửi ra ngoài, lúc này mới đi rửa mặt.

Đợi Đế vương ôm trọn mỹ nhân phát ra hào quang của người làm mẹ vào lòng, Diệp Tư Nhàn đã ngủ mơ màng.

''Hoàng thượng, tình nhân cũ của người cũng quá vô dụng, muốn hãm hại thiếp mà hại không thành, bị thiếp hung hăng chỉnh đốn một trận''

Triệu Nguyên Cấp lười quan tâm những việc nhỏ trong hậu cung như này, chỉ bất đắc dĩ cười.

''Nàng vừa vừa thôi, tức cái gì, làm Hoàng tử của trẫm bị thương thì sao?''

Diệp Tư Nhàn nghe xong lập tức không muốn: ''Ngộ nhỡ là Công chúa thì sao?''

Triệu Nguyên Cấp dở khóc dở cười: ''Công chúa thì càng tốt, trẫm sẽ nâng nó trong lòng bàn tay, để nó trở thành tiểu Công chúa kiêu ngạo của Đại Cảnh triều chúng ta''

''Vậy còn tạm được'' Diệp Tư Nhàn thỏa mãn cười cười, quay người ngủ thiếp đi.

Triệu Nguyên Cấp tìm gọi Phùng An Hoài tới, hỏi ngọn nguồn.

Biết được chuyện mấy hôm trước Dư thị ngã có kết quả, chính nàng ta tới Nội vụ phủ nhận ngâm châm đâm vào móng ngựa, muốn hãm hại Diệp phi, lại bị Diệp Tư Nhàn trở tay phản kích.

Chân tướng bại lộ, Hoàng hậu hạ chỉ giáng nàng ta xuống làm Bát phẩm Tài tử, phạt chép cung quy.

Chính cung Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, xử trí một Mỹ nhân nho nhỏ cũng là lý lẽ chính đáng, huống chi Dư thị cũng không oan uổng gì.

Triệu Nguyên Cấp không muốn quản, phất tay cho Phùng An Hoài lui.

Ôm mỹ nhân đang ngủ say vào lòng, Triệu Nguyên Cấp như có điều suy nghĩ, tim đau thắt từng cơn.

Nhớ ngày đó khi vừa vào cung, nàng là tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ biết bao.

Mặc dù không có đọc sách, nhưng nàng thẳng thắn khéo léo, hoạt bát hào phóng, một đôi mắt ngập nước thanh tịnh thấy đáy, giống thủy tinh trân quý nhất trên đời, không chứa một chút tạp chất.

Nhưng bây giờ, tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ đã biến mất không thấy nữa, người trước mắt là mẫu thân của hai đứa trẻ.

Nàng đã học được cách mặc vào áo giáp mạnh mẽ, bảo vệ mình và hài tử.

Nàng đã không quá cần mình bảo vệ, ngay cả Hoàng hậu cũng không sợ.

Nàng sớm đã không còn là tiểu cô nương trước kia, khi mình rời cung liền phải đem nàng giấu trong Minh Sơn, ở lại trong cung sẽ bị bắt nạt.

Lúc này mới mấy năm trôi qua, thay đổi thật lớn.

...

Hôm sau hồi cung, lại đi một ngày.

Diệp Tư Nhàn cũng không vội trở về, Cảnh Châu và Di An đều thích suối nước nóng trong hành cung Minh Sơn, thái y cũng nói, không khí ở Minh Sơn ẩm ướt rất tốt, có lợi để tĩnh dưỡng thân thể.

Nàng liền ở lại hành cung cùng hai vị Công chúa Cảnh Châu và Di An, đúng dịp cũng để cho Tố phi tĩnh tâm.

Đội xe hồi cung trùng trùng điệp điệp, vẫn không có Diệp phi, các phi tần đều theo đuổi tâm tư của mình.

Hoàng hậu cảm thấy Dư thị không hăng hái tranh giành, sau khi nổi giận xong cũng mặc kệ nàng ta, nàng càng bực hơn chính là Tiêu Ủng Lục phản bội.

Trong xe ngựa phượng giá xa hoa, hai tay Hoàng hậu siết chặt.

''Diệp phi thật có bản lĩnh, cướp Hoàng thượng thì cũng thôi đi, thế mà ngay cả nô tài của bổn cung cũng đoạt, sợ là Tiêu Ủng Lục chán làm Tổng quản Nội vụ phủ rồi!''

''Hiện tại không nên hành động thiếu suy nghĩ'' Ngọc Đường vội vàng khuyên.

Nếu lúc này động vào Tiêu Ủng Lục, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao, cũng giống như nói với tất cả mọi người Hoàng hậu và Tiêu Ủng Lục đã từng cấu kết.

''Không động, bổn cung sẽ tìm một thời cơ thích hợp, khiến hắn biến mất không tiếng động'' người không thể để mình dùng được, nàng thà rằng tiêu diệt.

''Nương nương anh minh''

Trong xe ngựa của Hứa phi, nàng vừa hối hận vừa thất vọng.

Hối hận không nên tham gia vào chuyện giữa Hoàng hậu và Dư thị, thất vọng là thất vọng với nhi tử.

''Khó lắm mới có một cơ hội, con xem con biểu hiện cái gì? Cưỡi ngựa trên đồng cỏ cũng ngã được, vứt mặt mũi của phụ hoàng con ở đâu?''

Sắc mặt Hứa phi tái xanh.

Triệu Trường Diên lại cứng đầu không phục: ''Ngay cả phụ hoàng cũng không có quở trách con, phái thái y giỏi nhất đưa thuốc tốt nhất, mẫu phi rốt cuộc có phải mẹ ruột của con không vậy, sao lại nhẫn tâm như vậy!''

Mặt mũi thiếu niên mười một tuổi tràn đầy bất mãn, nhiều năm như vậy mỗi ngày huấn luyện trong quân doanh, hắn khó khăn thế nào.

''Ta nhẫn tâm?'' Hứa phi tức giận đỏ cả mắt, như có tơ máu chảy ra từ trong tròng mắt nàng.

''Ta vào cung mấy chục năm, cả trái tim ta đều đặt trên người ngươi, ngươi nói ta nhẫn tâm?''

''Chát!''

Không nhịn được nữa một bàn tay tát lên mặt Triệu Trường Diên, thiếu niên mười một tuổi ôm một bên mặt, không tin nổi nhìn chằm chằm mẫu phi của mình.

''Phụ hoàng nói con bị người làm hư, nhét con vào trong quân doanh, thái phó với đám sư phó cũng nói con kiêu căng, nói con dốt nát kém cỏi, bọn hắn nói con biết, con biết hết!''

''Chính là người, đều tại người!''

Triệu Trường Diên đã sớm biết mình trở thành trò cười của tất cả mọi người, nhưng đã muộn.

Hắn không có kiên nhẫn ngồi xuống, học lại <Tam Tự Kinh> cùng mấy tên nhóc ba tuổi, cũng không chịu được huấn luyện gian khổ ngày đêm.

Người từ nhỏ đã lớn lên trong hũ mật, sao có thể nếm qua vị đắng.

Hắn chỉ có thể ngơ ngác tiếp tục ngâm mình trong hũ mật mà mẫu phi tự tay điêu khắc cho mình, vừa dùng quyền thế và thân phận để áp chế người khác, vừa liều mạng che giấu nội tâm yếu ớt tự ti.

Nhưng bây giờ mẫu phi tự tay đánh hắn, còn nói hắn không có cố gắng.

Triệu Trường Diên cũng không chịu nổi nữa, bỗng nhiên đứng dậy xuống khỏi xe ngựa, hai mẹ con tan rã trong không vui.

Hứa phi ôm ngực.

''Nghịch tử, phản! Nó phản rồi!''

Thược Dược vội vàng đỡ lấy nàng: ''Nương nương, Điện hạ đã lớn rồi người cũng không động tới một đầu ngón tay, ngài ấy tất nhiên là ủy khuất''

''Chờ Điện hạ bớt giận, tự nhiên sẽ về''

Hứa phi tựa vào xe ngựa từ từ nhắm mắt lại, không muốn nghe cũng không muốn nói.

Thược Dược cũng không tiện khuyên nữa, chỉ lo lắng nhìn ra bên ngoài màn xe ngựa, Hoàng trưởng tử cũng nổi giận đùng đùng ngồi trên lưng ngựa.

Chậc, một đôi mẹ con như vậy làm sao tranh nổi với Diệp phi.

Trong xe ngựa của Tố phi, tâm tình của nàng cũng bình tĩnh hơn nhiều, đang từng chút chọn lựa hoa văn, muốn may áo ngủ cho Hoàng đế.

Mấy ngày nay trong đầu nàng không ngừng nhớ lại lúc trước, càng nghĩ càng tức.

Nếu ván đã đóng thuyền, nàng đương nhiên phải cân nhắc cho chính mình.

Vào cung chính là vì bảo vệ cả tộc Bạch thị, hiện tại không còn tưởng niệm, nàng phải đóng thật tốt vai phi tần, tranh thủ vinh quang lớn nhất cho Bạch thị.

Cho dù không cho Hoàng đế thị tẩm được.

Nàng cũng phải làm thật tốt những mặt khác một chút, tốt nhất là ngay cả Nhàn Nhàn cũng không tìm ra sơ hở.

Chỉ có vậy mới có thể bảo vệ Bạch gia, bảo hộ dưỡng nữ, bảo vệ chính mình.

''Nương nương, người thật khéo tay, những hoa văn này đều là người tự tay vẽ, đẹp hơn họa sĩ trong cung nhiều''

Đám người hoàng thất, phẩm cấp khác nhau, hoa văn trên y phục cũng khác nhau, đều từ các họa sĩ trong cung thống nhất vẽ.

Hoàng đế mặc rồng, Hoàng hậu mặc phượng, các phi tần phần lớn là hoa cỏ, tất cả mọi người chỉ có thể lựa chọn hoa văn trong phẩm cấp của mình.

Họa sĩ vẽ cỡ nào cũng không mới mẻ, cho dù hoa văn long bào cũng tới lui có mấy loại.

Tố phi khéo tay, nàng dụng tâm vẽ ra, đương nhiên phải đẹp hơn họa sĩ nhiều.

''Hiện tại chọn hoa văn thật đẹp, chọn kiểu dáng tốt, hồi cung bắt đầu may, vừa vặn giết thời gian''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play