Tâm tình Diệp phu nhân buồn bực.
Hoa ra về sau ngay cả phàn nàn bà cũng không phàn nàn được, quả thực là một bụng nổi khổ không kể với ai được.
Nhớ tới Công chúa luôn là dáng vẻ Tây Thi bị bệnh, mày chau mặt ủ đứng trước cửa sổ ngẩn người, bà liền bực bội.
Nhi tử càng không cố gắng, cũng không biết qua dỗ dành, thật sự là không tưởng nổi.
Thôi thôi, về sau mặc kệ thôi, tránh để người ta nói bà không hiểu triều chính không thông thời cuộc.
Trở lại Vương phủ, Diệp phu nhân thở phì phì trở về Tùng Hạc Đường.
Còn chưa kịp uống ngụm trà ủ ấm thân thể, đã thấy lão già nhà mình một tay cầm kính Tây Dương, một tay giơ lên một khối gì đó, đang hướng về nó tỉ mỉ quan sát.
Vừa nhìn vừa chậc chậc ngợi khen chạm trổ tinh xảo, gật gù đắc ý vô cùng dương dương tự đắc.
''Lão già ông giỏi thật, cả ngày chơi bời lêu lổng không làm cái gì, chỉ biết loay hoay những thứ vô dụng này'' Diệp phu nhân oán giận.
''Bà nó lại thần kinh cái gì nữa? Không phải tiến cung thăm khuê nữ rồi sao?'' Diệp phụ cũng không ngẩng đầu lên, con mắt cũng không rời được bảo bối tâm can của ông.
''Khuê nữ khuê nữ, trong lòng ông còn có khuê nữ? Trời đang rất lạnh ta chạy cả một ngày, ông ngược lại thì tốt rồi''
Cởi áo ngoài đưa cho nha hoàn, lại tiếp nhận lò sưởi làm ấm tay hồi lâu, Diệp phu nhân mới đuổi hết hàn khi trên người.
''Trong lòng ta sao lại không có khuê nữ, cả đời ta chỉ có một con trai một con gái, sao bà có thể nói ta không nhớ thương khuê nữ chứ''
Thả điêu khắc tinh xảo trong tay lưu luyến không rời xuống, Diệp phụ tiến tới nắm tay bà ấy, tinh tế xoa nắn.
Động tác vô cùng thành thạo, như làm đã quen.
''Nữ nhi cũng thôi đi, con trai của ông một lòng ầm ĩ muốn tới biên thùy tây nam, ông không chút lo lắng nào hết sao? Ông có phải cha ruột không vậy?'' Diệp phu nhân bất mãn.
''Đại trượng phu chí ở bốn phương, nên ra sức vì nước, bà cũng không nên lòng dạ đàn bà''
Diệp phụ cả đời làm Huyện lệnh, hối hận nhất chính là năm đó không cố gắng thêm vài năm, nói không chừng có thể thi Tiến sĩ làm ra sự nghiệp.
Hiện tại nhi tử rốt cuộc có tiền đồ, mộ tổ Diệp gia mắt thấy sắp mọc bốc lên khói xanh, ông đương nhiên không thể ngăn cản.
''Quân nhi có tiền đồ hơn ta''
Diệp phụ run rẩy ngồi bên cạnh bà ấy, hai mắt đục ngầu đảo qua mỗi một bày trí trân quý trong phòng, ánh mắt phức tạp.
''Đứa nhỏ này từ nhỏ chịu không ít cực khổ, cũng trách ta không dạy bảo nó thật tốt''
''Khi nó còn bé không thích đọc sách, ta cứ ép nó, thậm chí không tiếc vận dụng gia pháp, nhánh cây mảnh quất lên tấm lưng non nớt của nó, nó lại luôn ưỡn thẳng tắp, thà bị ta đánh chết cũng không cúi đầu''
''Bây giờ nghĩ lại, bản thân ta sao lại không sai?'' ánh mắt Diệp phụ càng thêm đục, hốt mắt hơi ướt.
''Từ nhỏ đến lớn, miễn là nó nghe thấy nhà ai có công phu giỏi, liền tới muốn bái người ta làm sư, mặc kệ người ta có đồng ý hay không, cũng mặc kệ ta có đồng ý hay không, không ai có thể xua tan ý nghĩ của nó''
''Năm bảy tám tuổi, nó muốn theo tiêu sư gì đó ở thành tây học quyền cước, người ta chê nó nhỏ, không chịu nhận nó''
''Năm nó chín tuổi, buộc một Bộ khoái huyện nha dạy nó đánh kiếm, là ta đích thân lôi nó về''
''Lúc mười hai tuổi, nó lén ở ngoài kết giao mấy người gọi là giang hồ bằng hữu, ta quả thực là ép nó tuyệt giao, cứ thế nhốt nó trong nhà hơn mấy tháng không cho ra khỏi cửa''
Hồi tưởng lại những việc này, nước mắt Diệp phụ đục ngầu.
''Trước kia ta cổ hủ, xem thường người tập võ, luôn nói bọn họ đều là một đám mãng phu, dù da ngựa bọc thây cũng chỉ là hữu dũng vô mưu mà thôi, nhưng bây giờ...''
Diệp phụ vỗ vỗ lên tay bà ấy.
''Bây giờ mới biết, cả đời này của ta cái gọi là bần hàn ngạo cốt, chỉ là tự làm ra vẻ thanh cao''
''Ta đã không có bản lĩnh làm một nội các trọng thần, phụ tá Quân vương phúc phận thiên hạ, lại không có bản lĩnh ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia thủ hộ muôn dân, ta chỉ là đọc vài quyển sách của thánh nhân, đã cảm thấy mình hơn người một bậc''
''Bây giờ nghĩ lại quả thực buồn cười''
Diệp phụ cười khổ, nếp nhăn trên mặt run lên.
''Bà xem hiện tại đi, ta cũng phải thấm ánh sáng của nhi nữ, ở cái gì mà Vương phủ này, làm Vương gì đó, buồn cười biết bao? Ta cống hiến được gì cho Hoàng thượng?''
Nói cho cùng là ông chột dạ.
Thấy lòng trượng phu mang áy náy, Diệp phu nhân chợt cảm thấy xấu hổ, cảm thấy quá hẹp hòi liền cười an ủi.
''Cũng không thể nói như vậy, lão gia làm quan mấy chục năm, liêm khiết thanh bạch, yêu dân như con, lúc người từ chức bách tính đưa khỏi thành mấy chục dặm, có thể thấy được người cũng là Thanh Thiên đại lão gia của họ''
Diệp phu nhân càng áy náy.
''Làm quan tất nhiên thanh liêm cẩn thận, cái này cũng phải ca công tụng đức sao?''
Diệp phụ vất vả cả đời từ trước đến nay không thẹn với lương tâm, chỉ một chuyện 'Trung Vương' này, ông canh cánh trong lòng.
''Hóa ra phụ tử hai người đều cao thượng, chỉ có một mình ta hẹp hòi?''
Trong cung bị nữ nhi khuyên, ở nhà bị trượng phu quở trách, Diệp phu nhân cảm thấy rất mất mặt.
Đang chìm đắm trong gia quốc tình hoài, Diệp phụ không cách nào tự kiềm chế, bỗng nghe oán giận như vậy, lập tức râu ria nhếch lên.
''Bà...''
Ông dựng râu trừng mắt chỉ vào lão thê, dáng vẻ á khẩu không trả lời được.
''Được được không nói nữa, không nói cũng được thôi''
Diệp phu nhân phì cười, việc này cứ vậy không đề cập tới.
...
Qua mùng hai, trong cung ngoài cung nhàn rỗi, Cảnh Thuận năm thứ mười lăm chính thức vén màn.
Tương phi từ trước đến nay chịu khó, chỉnh lý xong tất cả sổ sách, trước tiên tới cửa báo cáo cho Diệp Tư Nhàn.
''Ăn tết trong cung càng ngày càng tốt hơn so với trước, những năm qua thần thiếp thưởng ngân tổng cộng sáu mươi lượng, năm nay khoảng chừng tám mươi lượng, có thể thấy được Quý phi nương nương thương các tần thiếp''
Tám mươi lượng bạc nhìn như không nhiều, lại là tiêu xài gần mười năm của một nhà dân chúng bình thường.
Không quản lý việc nhà thì không biết củi gạo quý, Tương phi làm việc nhà nhiều năm trong cung, nàng rất rõ tám mươi lượng bạc thật sự là hậu hĩnh.
Cũng chính bởi vì Quý phi nương nương ra tay hào phóng, Tương phi khăng khăng một mực đem một bầu nhiệt huyết vùi đầu vào quản lý việc vặt hậu cung.
Nàng hết sức rõ ràng, nếu không phải mình thực thời hiểu rõ tình hình, Quý phi nương nương cần gì phải chọn mình làm Nhị phẩm Phi?
Trong cung phi tần luồn cúi có thủ đoạn cũng không chỉ có mình nàng.
''Hiện tại không thể so với thời điểm Hoàng thượng mới đăng cơ, mấy năm nay mưa thuận gió hòa, dân chúng mỗi năm bội thu, làm nông cá dệt đều phong phú đầy đủ, đây là Hoàng thượng anh minh, chúng ta đều được nhờ theo''
Diệp Tư Nhàn cười nhạt.
''Hoàng thượng tất nhiên muôn đời anh minh, nương nương người cũng nhân hậu hiền đức, đối xử với các tần thiếp từ trước đến nay chân tâm thật ý, hậu cung không ai là không cảm niệm ân đức của nương nương''
Lời này không phải là giả.
Miễn là lão nhân ở trong cung nhiều năm, ai không biết uy danh năm đó Liên quý phi của Tiên Đế.
Cũng đều là quý phi, Liên quý phi có thể làm cho Hoàng hậu không có chỗ đứng, cũng có thể tùy ý giết hại phi tần và Hoàng tự.
Nghe nói những năm Liên quý phi được sủng ái, trong cung mỗi tháng vốn phải dùng chiếu rơm rách cuốn mấy cỗ thi thể ra ngoài, hoặc là cung phi, hoặc là Hoàng tử Công chúa chết yểu trong bụng.
Về phần cung nữ thái giám cuốn vào trong các loại tranh đấu, có đánh có mắng có đánh trượng mà chết, bọn hắn ngay cả chiếu rách cũng không sờ được tới, thường ném ra bãi tha ma cho chó hoang ăn.
Những năm đó, nội cung quả thật hỗn loạn như Luyện Ngục.
Tất cả nhân ảnh bị nhốt bên trong như cá sống trong dầu nóng, liều chết giãy dụa cũng chỉ văng được váng dầu lên, cuối cùng vẫn bị ép khô.
Ngẫm lại trong lời các lão nhân trước kia, suy nghĩ lại chút hiện tại, Tương phi quả thật trong lòng còn có cảm kích.