''Không được''
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Châu vẫn nhíu mày cự tuyệt.
''Ca Na đó tâm thuật bất chính, âm hiểm xảo trá, vào cung chắc chắn quậy làm cho nương nương không được bình an''
''Phu quân vẫn nên ra sức giữ nàng ta lại trong phủ, dù sao...''
Vân Châu cười khổ.
Dù sao chỗ của mình đã để lọt thành cái rây, cũng không quan tâm thêm một Ca Na.
''Nương nương nếu đã làm ra quyết định, chúng ta cũng chỉ đành nghe theo''
Diệp Tư Quân trái lại không cảm thấy chuyện này sẽ rơi vào tay mội muội.
Hoàng thượng cũng sẽ không trơ mắt nhìn muội muội chịu thiệt thòi.
Hòa thân là chuyện hai nước, Đế phi đúng là không thể chỉ ngồi xem không để ý tới.
''Nhưng mà...''
''Đừng nhưng nhị''
Diệp Tư Quân hiếm thấy ngồi xuống, đưa chân đặt lên bàn con trên giường dài.
''Vừa dùng cơm xong, không muốn đi, hôm nay nghỉ trưa ở chỗ ở nàng đi''
''Được!''
Vân Châu mừng rỡ liên tục gật đầu.
''Chàng ngủ đi, thiếp trông coi cho chàng''
Nếu như không tuân thủ, không biết khi nào lại nhảy ra mấy tiểu yêu tinh trong phòng, nghe ngóng chuyện hoặc lại câu dẫn nam nhân.
Thấy vẻ mặt Vân Châu mừng rỡ, Diệp Tư Quân vốn định ngăn lại thì thấy Công chúa xinh đẹp trước mắt vội vàng đi.
Rất nhanh bên ngoài truyền đến lệnh xua đuổi uy nghiêm.
''Tất cả đi xuống đi, các ngươi không cần trông coi''
''Thiếu gia nghỉ ngơi ở bên trong, nếu ai dám quấy rầy, đừng trách ta không khách khí''
Diệp Tư Quân nhắm mắt lại, trong lòng loạn như ma.
Kỳ thật cô nương này từ lần đầu tiên y đã cảm thấy không phải là người xấu.
Đáng thương nàng đã lớn như vậy lại không gặp được người tốt lành gì, trong lòng có chút đau.
Có âm thanh nói: Nếu là cưới vợ, sao lại bỏ bê như vậy, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, chí ít trước tiên bắt lấy thời gian đi.
Lại có kẻ nhảy ra phản bác: Ngươi thì biết cái gì, nàng chung quy là Công chúa dị quốc, tương lai muốn làm phản chỉ là chuyện một sớm một chiều, ngộ nhỡ bị người thân cận nhất đâm một đao, nhất định thất bại thảm hại ngay cả chỗ phòng ngữ cũng không có.
Hai loại âm thanh quấn lấy nhau, quấy nhiễu đến khiến Diệp Tư Quân có chút đau đầu.
''Thôi đi''
Bỗng nhiên y mở mắt ra.
Chờ thêm chút nữa, thêm chút nữa, y không thể mạo hiểm Hoàng thượng và muội muội, không thể mạo hiểm phụ thân mẫu thân.
Y không thua nổi.
...
Chuyện Ca Na bị trói là một đả kích vô cùng lớn cho đám mật thám bên cạnh Vân Châu.
Nhất là Phò mã nghỉ ngơi trong phòng Công chúa, bọn họ lại bị bắt buộc không được tới quấy rầy.
Càng là chọc tổ ong vò vẽ.
''Đi trước một Ca Trân, lại đi một Ca Na, cái này bảo chúng ta hầu thế nào được''
''Đúng đó, Vương hậu nương nương phái chúng ta đến, dù sao vẫn không phải thực sự làm hạ nhân chứ?''
''Tin tức thì không nghe được, Phò mã thì không tới tay, Công chúa lại hỏi một chút là lắc đầu không biết như bị đần vậy''
''Để ta nói, chúng ta vẫn là gửi thư cho Vương hậu đi, nói công chúa đã làm phản.''
Bọn nha hoàn líu ríu thảo luận.
''Không được, vẫn là chờ thêm chút nữa'' có người phản đối.
''Tại sao chứ, Công chúa rõ ràng không xứng, chúng ta đây cũng không còn cách nào''
''Chính cô ta không quan tâm tới lão nương và đệ đệ, chúng ta do dự làm gì?''
''Đúng đó đúng đó''
Bọn nha hoàn thảo luận càng kịch liệt, đều lay cánh tay người phản đối kia.
''Trời ơi, các ngươi nghe ta nói!'' Ca Anh hất tay tất cả mọi người ra, ôm cánh tay đứng giữa vòng tròn.
''Đại Cảnh triều có câu tục ngữ, gọi là 'con thỏ gấp còn cắn người''' nàng ta híp híp mắt.
''Công chúa của chúng ta ngoài mặt là con cừu non, thực tế cô ta là một con sói đội lốt cừu''
''Nếu chúng ta ép cô ta, trực tiếp xé xuống lớp da cừu ăn người uống máu, các ngươi có sợ không?''
Ca Anh nhìn khắp bốn phía, quả nhiên trông thấy nha hoàn xung quanh đều lộ ra kinh hoảng.
''Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?'' các nha hoàn hỏi.
''Kế sách giết người, công tâm là thượng sách, cách làm xốc nổi của chúng ta bây giờ như vậy, Công chúa còn không sợ chút nào, sẽ chỉ tóm được thóp bất cứ lúc nào, sau đó từng bước diệt trừ chúng ta, tựa như Ca Trân và Ca Na''
Sắc mặt bọn nha hoàn càng trắng bệch.
''Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể ngồi chờ chết không phải sao?''
''Đương nhiên là có biện pháp!''
Ca Anh cười như rắn rết, vẫy tay một cái, xì xào bàn tán bên tai bọn nha hoàn.
Nghe xong, bọn nha hoàn sửng sốt thật lâu, một hồi mới nhao nhao giơ ngón tay cái lên.
''Chẳng trách Ca Anh tỷ tỷ là tâm phúc của Vương hậu nương nương, quả nhiên có tâm kế có mưu lược, là chúng ta lỗ mãng''
''Trước đó ta còn buồn bực, tại sao Ca Anh tỷ tỷ không đi bên cạnh Công chúa làm nha hoàn nhất đẳng, hóa ra là đang trải đường''
''Đa tạ Ca Anh tỷ tỷ chỉ điểm, về sau Ca Anh tỷ tỷ chính là thủ lĩnh của chúng ta''
Bọn nha hoàn vuốt mông ngựa, kẻ nào cũng vui vẻ ra mặt.
...
Diệp Tư Quân ngủ trưa ở Vong Nam Uyển, quả nhiên không bị quấy rầy, ngủ đến toàn thân thoải mái.
Lúc gần đi, thấy Vân Châu vẫn gắt gao canh cửa, trong lòng y có chút chua xót.
''Nàng đừng quá mệt mỏi, buổi chiều không cần ra ngoài, nghỉ ngơi cho tốt''
''Được''
Vốn mình và nương nương cũng không quen, người ta khó khăn đến một chuyến, tất nhiên muốn mẫu nữ ở cùng nhau lâu hơn.
Mình không tới chướng mắt.
Đưa tiễn Diệp Tư Quân, Vân Châu tiếp tục trở về phòng luyện chữ.
Diệp Tư Nhàn kỳ thật cũng không chán ghét Công chúa, nhất là buổi chiều nàng không đến, chỉ cho người đưa chút điểm tâm.
Cách đối nhân xử thế này quả thực quá thêm điểm.
''Biết nữ nhi muốn theo mẫu thân nói chuyện riêng nhiều hơn, tẩu tẩu đây là thương con''
''Nó đúng là một đứa nhỏ không tệ lắm'' Diệp phu nhân cũng khen.
''Cho dù phòng nó bị đám mật thám kia quậy đến long trời lở đất, nó cũng chưa từng phàn nàn một câu, vẫn ăn một chút, ngủ một chút, gặp nương cũng khách khí''
''Vậy là được rồi'' Diệp Tư Nhàn hài lòng.
''Yên tâm đi, ngày tháng còn trôi, những tiểu quỷ kia thì tính là gì, nương cứ thoải mái tinh thần''
''Ta biết rồi'' Diệp phu nhân từ ai vuốt ve gò má nữ nhi.
''Không còn sớm nữa, con sớm hồi cung đi, vi nương không giữ con nữa''
''Dạ'' hốc mắt Diệp Tư Nhàn đỏ lên, hết sức không nỡ.
Hai mẹ con lưu luyến chia tay, Diệp phu nhân cứ đưa nữ nhi từ trong trạch ra tới ngoài cửa.
''Nhàn Nhàn, đừng làm tàng, nếu thật sự không ổn thì viết thư cho nương''
''Con biết rồi nương''
Cực lực nhịn xúc động muốn khóc xuống, Diệp Tư Nhàn cùng bọn nhỏ leo lên xe ngựa hồi cung.
Đêm mười bốn tháng tám đó, trên đường Kinh phồn hoa đã là tiếng người huyên náo, ánh đèn tinh xảo dọc theo mấy dặm đường đi.
Xa xa nhìn lại, như một con rồng lửa.
Trong xe ngựa, bốn đứa bé mỗi bên hai đứa, ghé vào miệng cửa xe ngựa, trông mong nhìn nhiều loại đồ chơi nhỏ trên phố xa bên ngoài.
''Oa! Bên kia có người phun lửa ra từ miệng kìa!''
''Mẫu thân, người mau nhìn, bên kia có múa sư tử, thật lợi hại!''
''Mẫu thân, chúng ta có thể xuống chơi một chút không?''
''Không được!''
Diệp Tư Nhàn như đinh đóng cột.
''Tại sao?''
Bốn đứa bé đồng thanh, ngay cả Cảnh Nghiên nghe lời nhu thuận nhất cũng trông mong nhìn mẫu phi của mình, trong mắt to trong veo như nước chứa đầy nước mắt.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, tim Diệp Tư Nhàn đều mềm nhũn ra, đành phải đầu hàng.
''Chờ qua khỏi con đường này, ta kêu Lộ Bảo đưa các con ra ngoài được chứ?''
''Được ạ!''
Bọn nhỏ đồng thanh, trong mắt to to nhỏ nhỏ như muốn tràn ra lửa.
Xe ngựa nhanh như chớp tiếp tục đi về phía trước.
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc dừng trong một ngõ nhỏ náo nhiệt.
''Xuống đây đi''