''Nếu là đến hòa thân, không biết sẽ hời cho tiểu tử thối nào nữa''
''Hời cho ai thì cũng là hời, sao không thể là chúng ta chứ''
''Đúng vậy đó!''
Đám lưu manh và đám côn đồ hợp lại tính toán, nhao nhao chạy lên đài luận võ.
Thậm chí có người còn trực tiếp cởi áo ra, khoe khoang cơ ngực khô quắt của mình, cơ cánh tay gầy yếu.
Quốc vương Khố Nạp cực kỳ hài lòng.
Chỉ cần vừa qua ngày hôm nay, ngày mai chắc chắn có rất nhiều dũng sĩ xuất hiện, chỉ để cầu hôn nữ nhi của ông ta.
Nghĩ tới âm mưu của Đại Cảnh triều không cách nào thực hiện được, tâm tình của ông ta phá lệ thoải mái.
Khố Nhĩ Vân Châu thì thờ ơ.
Đôi mắt như điểm sơn đen có chút cong lên, giống như đang mỉm cười, kỳ thật nội tâm vô cùng chán ghét.
Diệp Tư Quân mang theo đội thị vệ, cách một đám người nhìn thấy cảnh này.
Bất giác, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mắt Khố Nhĩ Vân Châu.
''Nhìn bề ngoài thì vui vẻ, thực tế mặt mũi tràn đầy châm chọc, nàng ta đến cùng là loại người gì?''
Nhìn chằm chằm liền thất thần.
Lúc hồi thần lại, thuộc hạ đã gọi y nhiều lần rồi.
''Đại nhân, Ngự giá của Hoàng thượng sắp tới rồi''
''Chuẩn bị nghênh giá'' Diệp Tư Quân vội vàng phân phó.
''Rõ!''
...
Lúc Triệu Nguyên Cấp dẫn đầu văn võ đại thần tới, trên sân đấu võ đã hết sức náo nhiệt.
Hôm qua vẫn chỉ là tốp năm tốp ba mấy tên lưu manh, hôm nay đã biến thành một đám người.
Bọn họ đánh nhau, gầm rú, giống như chó hoàng cực đói đang vồ mồi.
Vẻ mặt không vui thoáng qua liền biến mất, lúc lên đài, Triệu Nguyên Cấp đã khéo lẽo thay thành nụ cười trang nhã.
''Ta còn nói các võ sĩ hôm nay đều dũng mãnh như vậy, hóa ra là Công chúa đích thân đến tuyển phu''
Triệu Nguyên Cấp cười trêu chọc.
Trong lòng lại mắng: Lão hồ ly này cũng quá gian xảo, còn chưa thêm điều kiện mà đã lôi nữ nhi ra rêu rao gây chú ý.
Sợ nữ nhi không gả được thì chính ông ta chịu thiệt thòi sao?
''Tiểu nữ lần đầu đi ra ngoài, khó tránh khỏi hiếu kỳ, đưa nó tới xem một chút'' Quốc vương Khố Nạp cười như con hồ ly béo.
''Nghe nói nữ tử Đại Cảnh triều đều là không ra khỏi cửa, nhưng Khố Nạp quốc chúng ta không có thói quen như vậy, mong rằng Hoàng đế bệ hạ đừng chê cười''
Quốc vương Khố Nạp tìm cho mình một bậc thang hoàn mỹ.
''Nào có nào có? Công chúa có thể đến, chắc hẳn các dũng sĩ đều rất cao hứng''
Triệu Nguyên Cấp vung tay lên, cổ vũ dũng sĩ kích động dưới đài.
''Các ngươi còn ai muốn tranh làm Phò mã, hôm nay nhất định phải nắm chắc cơ hội, thắng làm vua thua làm giặc, công bằng công chính''
Đế vương cũng đã lên tiếng.
Đám tiểu lưu manh dưới kia càng sát đỏ cả mắt, chỉ tiếc, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một đám tiểu lưu manh.
Dũng sĩ nghiêm chỉnh trong triều, Hầu môn Tướng quân, vương thất quý tộc, vẫn không muốn lên đài.
''Đây là sao? Đại Cảnh triều bệ hạ? Sao nhiều Tướng vẫn như vậy vẫn không muốn xuất chiến?''
Quốc vương Khố Nạp buồn bực.
Nữ nhi thuận lợi xuất hiện, các nam nhân cũng thành công bị mê hoặc, tại sao vẫn là kết quả này?
Đế vương trẻ tuổi vuốt vuốt chòm râu không hề tồn tại, cười nhạt.
''Thông gia là đại sự quốc gia, nhưng hôn nhân lại là nhân sinh đại sự, không thể đùa bỡn mà''
''Có lẽ là duyên phận chưa tới, khanh yên tâm!''
Triệu Nguyên Cấp nặng nề vỗ vai ông ta mấy cái.
''Đại hội luận võ mới vừa bắt đầu có hai ngày, người lợi hại luôn thích xuất hiện ở cuối cùng, chờ một chút đi''
Đế vương an ủi.
Sắc mặt của Quốc vương Khố Nạp cuối cùng tốt hơn một chút.
Nhưng mấy ngày sau, tình hình cũng không chuyển biến tốt.
Người trên đài luận võ ngày càng nhiều, nói chính xác là lưu manh ngày càng nhiều, cao thủ chân chính thì ngay cả một người thôi cũng không đến.
Quốc vương Khố Nạp cuống lên.
''Hoàng đế bệ hạ, ngài nói yên tâm chính là như vậy à?''
''Mắt thấy trước sau đã gần mười ngày trôi qua, một dũng sĩ chân chính cũng không có, ngài lại không nóng không vội''
''Hay là...ngài đang chờ điều gì?''
Ngữ khí của Quốc vương Khố Nạp không thiện chí.
Đây là lần thứ tám ông ta đặt câu hỏi, Triệu Nguyên Cấp nghĩ thời cơ cũng đã tới liền cười vỗ vỗ vai ông ta.
''Đêm nay trẫm thiết yến trong cung, tiện thể thương lượng một chút xem làm thế nào mới tốt''
Rõ ràng đối phương đang cười, Quốc vương Khố Nạp lại thấy lưng phát lạnh.
Đây rốt cuộc là kiểu người gì vậy.
Rõ ràng còn trẻ như vậy, không chút nhìn thấy ý nghĩ của hắn, dây dưa lâu như vậy đến cùng là muốn làm cái gì?
...
Đêm đó, Quốc vương Khố Nạp đến nơi hẹn đúng hạn, cùng đi với ông ta chính là Thái tử Hạnh Trăn.
Yến hội bố trí ở chính điện Chiêu Dương Cung.
Lúc này đang là tháng ba mùa xuân, hoa cỏ cây cối vạn vật thức tỉnh, ánh trăng trong sáng ưu mỹ.
Ca cơ vũ nữ trong cung quá cao nhã, Triệu Nguyên Cấp đặc biệt phái người tìm chút múa nhạc dân gian ngoài cung đến bồi yến.
Trên yến tiệc.
Cha con Quốc vương Khố Nạp ngay từ đầu còn khống chế thân phận, không muốn lộ ra nhược điểm như lần trước.
Nhưng ba chén rượu vào bụng, trán bọn hắn nóng lên, bàn tay heo ăn mặn lại không nhịn được sờ lên cái eo nhỏ như cây dương cây liễu của các vũ cơ.
''Nếu nói xa hoa dâm đãng thì Hoàng đế của Đại Cảnh triều cũng không kém gì, có được ba ngàn giai lệ, càng có ca cơ vũ nữ bầu bạn đếm không hết, cộng thêm trăng thanh gió mát, rượu ngon món ngon...'' Quốc vương Khố Nạp châm chọc.
''Vậy thì đã sao? Chí ít trong lòng bách tính, trẫm vẫn là một vị Quân vương anh minh, vậy là đủ rồi''
Thuần thục nâng chén rượu lên, Triệu Nguyên Cấp ngửa đầu uống cạn rượu ngon trong chén.
Động tác của hắn thuần thục, đôi mắt anh tuấn mơ màng, y phục có chút mở rộng, một bộ dáng Hoàng đế quần là áo lượt ăn chơi trác táng.
Quốc vương Khố Nạp cười lạnh, bồi tiếp nâng một chén.
Ca múa đi đến một nửa, ông ta do dự rốt cuộc mở miệng.
''Nói đi, các ngài còn muốn gì?''
Triệu Nguyên Cấp cười nhạt.
''Lời này là có ý gì?''
''Có ý gì?'' Quốc vương Khố Nạp cười lạnh.
''Các ngài dùng những tên lưu manh đầu đường đuổi chúng ta, sao, là xem Khố Nạp quốc chúng ta như ăn mày sao?''
''Hay các ngài cho rằng, Công chúa của chúng ta chỉ xứng gả cho loại người đó?''
''Nếu không xứng, sao còn phải đồng ý thông gia chứ? Xin hỏi Đại Cảnh triều Hoàng đế bệ hạ, người có biết ý nghĩa của thông gia không?''
Đối phương hiếm thấy hùng hổ dọa người, bọn hắn rốt cuộc cũng cuống lên rồi.
Trong lòng Triệu Nguyên Cấp khoái chí, mặt ngoài vẫn mờ mịt cười.
''Nói gì vậy? Khanh nói nữ nhi Khố Nạp của các khanh nhất định phải gả cho võ sĩ anh dũng nhất, trẫm liền tìm kiếm võ sĩ trên dưới cả nước, luận võ kén rể''
''Ban đầu người tham gia cũng không nhiều, vẫn là trẫm hạ thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, miễn là người nào tham gia, cứ lên một cấp là thưởng năm lượng bạc, lúc này mới có sự sôi nổi trước mắt''
''Trẫm cố gắng nhiều như vậy, sao đến chỗ khanh lại thành không có thành ý?''
Triệu Nguyên Cấp nghiêng người dựa trên ghế, có chút mở rộng vạt áo, nửa híp mắt, một dáng vẻ vô lại.
Vài câu nói khiến đối phương á khẩu không trả lời được.
Quốc vương Khố Nạp im lặng uống rượu trong chén, tiện thể nuốt khuất nhục vô hạn vào.
Cả buổi, ông ta rốt cuộc ngẩng đầu.
''Thế này đi, ta lại cho các ngài một trăm mỏ muối, cái này được rồi chứ?''
Ông ta rất rõ.
Đối phương không chỉ muốn chiếm lợi, còn muốn ông ta đem món hời đó nâng cao qua đỉnh đầu, tự mình dâng hiến lên.
Hoàng đế Đại Cảnh triều quả nhiên là xảo quyệt, tuổi còn trẻ mà có thể so với lão hồ ly.
''Khanh xem trẫm là cái gì rồi?'' Triệu Nguyên Cấp bất mãn quay đầu đi chỗ khác.
''Một trăm năm mươi mỏ muối'' Quốc vương Khố Nạp cắn răng.
''Trẫm không có ý đó'' Triệu Nguyên Cấp giả vờ giả vịt.
''Hai trăm mỏ, đã là cực hạn rồi''
''Thành giao!''
Triệu Nguyên Cấp trong nháy mắt ngồi thẳng người, hủy bỏ bộ dáng Hoàng đế ăn chơi trác táng vừa rồi.