Quốc yến do Tương phi chuẩn bị, quả nhiên long trọng hoa lệ.

Toàn độ đại điện ca múa, nâng ly cạn chén, rượu ngon món ngon nhiều vô số kể.

Trong lúc đó còn có cung nữ thân thể xinh đẹp đi qua trong bữa tiệc, rót rượu mang thức ăn lên.

Sứ thần Khố Nạp quốc đường xa đến, từng tên thấy đều trợn cả mắt lên.

Cảnh tượng long trọng như thế này bọn hắn chưa từng nghe qua.

Đang nghẹn họng nhìn trân trối, chén rượu trong tay còn có món ngon trong miệng, hô hấp dường như cũng dư thừa.

''Chậc chậc chậc, bổn Thái tử hôm nay mới có thể hiểu biết được, cái gì gọi là đại quốc thịnh thế, hóa ra trước kia lão tử ngồi trong giếng mà''

Thái tử Hạnh Trăn của Khố Nạp chảy cả nước miếng, híp mắt nhìn nữ nhân lui tới, con mắt hẹp dài hiện ra lục quang sâu kín.

Hắn quăng chén rượu trong tay ra, thuận tay kéo tiểu cung nữ liền muốn sáp đến gặm.

Tiểu cung nữ kia sợ đến hoa dung thất sắc, lập tức la hoảng lên.

Lúc đó, kéo theo ánh mắt mọi người.

''Làm càn! Đây không phải là Khố Nạp quốc của chúng ta, còn không mau buông ra!''

Quốc vương Khố Nạp cảm thấy mất mặt, hung hăng trừng nhi tử.

''Biết rồi''

Hạnh Trăn bất đắc dĩ, có chút mất hứng buông nữ tử kia ra, lần nữa mò lên chén rượu, không hứng lắm ngửa cổ uống rượu.

Đế vương cao cao tại thượng thản nhiên thưởng thức ca múa, một lúc sau mới cười nhạt.

''Tục truyền dân phong Khố Nạp quốc cởi mở, là trẫm cân nhắc không chu toàn''

''Phùng An Hoài, ngươi đi phân phó dịch quán, sắp xếp thỏa đáng những việc này, tuyệt đối đừng ủy khuất thân gia của Đại Cảnh triều''

''Dạ''

Phùng An Hoài cười lui ra.

Quốc vương Khố Nạp chỉ cảm thấy cái mặt già này nóng rát, bị người ta ở trước mặt mọi người vung một bạt tay.

Ông ta đành phải gượng cười.

''Tiểu nhi không hiểu chuyện, kính mong Đại Cảnh triều Hoàng đế thứ lỗi''

Triệu Nguyên Cấp cao giọng cười.

''Không sao, chỉ cần Công chúa đến hòa thân hiểu chuyện là được, có đúng không?''

Ngụ ý chính là.

'Thái tử của các ngươi làm loạn thế nào trẫm mặc kệ, chỉ cần Công chúa tốt là được''

Đường đường là Công chúa, trên quốc yến bị vua của nước khác nói thế này, Quốc vương Khố Nạp cũng muốn tìm một cái lỗ dưới đất mà chui xuống.

Nhưng ông ta không dám nói nửa chữ 'không', chỉ có thể cười xòa.

''Đó là tất nhiên rồi, xin Đại Cảnh triều Hoàng đế yên tâm''

Triệu Nguyên Cấp lại có dáng vẻ tâm tình cực tốt, xua xua tay không nói thêm gì, dời chủ đề.

''Không phải còn biểu diễn tạp kỹ sao? Nhanh lên, để khách phương xa đến mở mang tầm mắt''

''Rõ!''

Trên đại yến, quân thần Đại Cảnh triều tràn đầy phấn khởi.

Các sứ thần Khố Nạp quốc lại không quan tâm, trong lòng mỗi người đều đang tính toán một chút.

Quốc vương thì đương nhiên khỏi phải nói.

Ông ta chỉ cầu nữ nhi mình thiên tân vạn khổ đưa tới, có thể mang đến nhiều lợi ích hơn cho ông ta chứ không bị ghét bỏ.

Thái tử Hạnh Trăn lại chỉ lo sống phóng túng, tiểu cung nữ vừa rồi khiến hắn mất hứng.

Những nữ nhân này yếu ớt, da thịt tinh tế mịn màng trắng nõn, có một mùi vị khác, so với những nữ nhân cao lớn vạm vỡ làn da đen nhánh ở Khố Nạp bổn quốc thì tốt hơn nhiều.

Đợi hắn quay về, cũng nên nếm thử hương vị của nữ tử đại quốc.

'Đương nhiên, nếu như có thể thuận tiện mang vài người trở về, vậy thì càng tốt'

Các sứ giả còn lại thì bị phồn hoa thịnh cảnh trước mắt triệt để mê hoặc.

Những người có được quan to lộc hậu ở Khố Nạp quốc này, tự xưng là đã thấy qua chút sự đời.

Nhưng bây giờ bọn hắn mới biết, triều thần nước người ta là như thế nào.

Nhìn xem ca cơ vũ nữ của người ta, nhìn lại đại điện vàng son lộng lẫy này của người ta, Quốc vương cao quý tuấn mỹ.

Nhìn lại quân chủ một già một trẻ này của bọn hắn.

Có nhiều thứ quả nhiên so sánh làm người ta tức chết.

Đại yến này bắt đầu từ giữa trưa, cứ thế tiếp tục đến đèn hoa thắp lên mới kết thúc.

Trong lúc đó rượu ngon món ngon không ngừng, ca cơ vũ nữ lộng lẫy, có thể nói là chủ và khách đều vui vẻ.

Sau khi giải tán.

Triệu Nguyên Cấp đích thân đưa cha con Quốc vương Khố Nạp ra ngoài An Khang điện.

''Trẫm đã chuẩn bị xong dịch quán, sắp xếp ổn thỏa hết thảy, chờ lát nữa tự có người dẫn đường cho các khanh''

''Các khanh nghỉ ngơi hai ngày trước, hai ngày sau đại hội luận võ chính thức bắt đầu, các khanh yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ chọn lựa võ sĩ dũng cảm nhất làm Phò mã cho Công chúa''

''Vậy làm phiền Đại Cảnh triều Hoàng đế'' Quốc vương Khố Nạp hài lòng.

Sau đó cùng nhi tử đi theo quan viên Lễ bộ trở lại dịch quán.

...

Là Công chúa chưa xuất giá, Khố Nhĩ Vân Châu không tiện xuất đầu lộ diện, đã sớm trở về dịch quán nghỉ ngơi.

Lầu các mà nàng ở cũng không lớn, nhưng tinh xảo.

Ba tầng lầu nhỏ ở góc đông nam dịch quán, xung quanh thấp thoáng hoa cỏ cây cối, lộ ra vẻ hết sức tươi mát độc đáo.

Đưa nàng tới chính là Diệp Tư Quân.

Là hộ vệ Đại Cảnh triều phái tới, y chỉ cần phụ trách an nguy của Công chúa.

''Chính là chỗ này''

Nam nhân thân mang áo giáp dẫn theo mấy tên thân binh, đích thân hộ tống Công chúa đến lầu các*.

*gác lửng

''Thời gian về sau, ta sẽ dốc hết sức chịu trách nhiệm cho an nguy của Công chúa, xung quanh cũng sẽ có thị vệ, tuần tra không gián đoạn, xin Công chúa an tâm ở lại''

Diệp Tư Quân tận chức tận trách giao phó.

''Đa tạ vị Tướng quân này, xin hỏi Tướng quân họ gì?''

Đầu đội mũ sa, thân mang hôn phục đỏ chót, Khố Nhĩ Vân Châu lễ phép hỏi.

Diệp Tư Quân ngây ra một lúc, vốn không muốn nói, nghĩ nghĩ nói cũng không sao, liền mở miệng.

''Ta họ Diệp''

''Hóa ra là Diệp tướng quân''

Cách tấm sa đại hồng đầu, xuyên thấu qua mành châu nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của y, trong lòng Khố Nhĩ Vân Châu bình tĩnh không lay động.

''Làm phiền Diệp tướng quân, đã đưa đến rồi, Tướng quân xin cứ tự nhiên đi''

''Được''

Diệp Tư Quân cung tay thi lễ, dẫn binh rời đi.

Khố Nhĩ Vân Châu thân mang hôn phục đỏ chót, cùng tỳ nữ Ca Cát và Ca Na của mình, từng bước một, đoan trang đi đến lầu các của mình.

...

Sắc trời dần tối muộn.

Sau khi yến hội trong cung kết thúc, dịch quán lục tục náo nhiệt lên.

'Mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng' trong miệng của Triệu Nguyên Cấp.

Chính là tập trung tất cả pháo hoa* hàng đầu Kinh thành vào trong dịch quán, tận tâm hầu hạ, mặc cho quân lựa chọn.

*pháo hoa ở đây là gái điếm.

Đêm đó, lúc Quốc vương và Thái tử Hạnh Trăn của Khố Nạp trở về, trông thấy trong phòng chuẩn bị rượu ngon món ngon, nhuyễn ngọc ôn hương*

*nữ tử dịu dàng thơm tho

Cũng không trụ được nữa.

Bên trong dịch quán nhỏ không bao lâu liền sênh ca yến múa, náo loạn cả đêm.

Lúc Diệp Tư quân dẫn binh tuần tra gần dịch quán, nghe thấy những tà âm này, vô thức nhìn về hướng lầu các của Công chúa.

Trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý niệm kỳ quái.

'May mà nàng ở xa, không nghe được những thứ bẩn thỉu này'

Nhưng nghĩ lại.

Dân phong Khố Nạp quốc từ trên xuống dưới đều là như vậy, Công chúa Khố Nạp cũng chưa chắc gần bùn mà không nhiễm.

Y rảnh rỗi phí tâm cái gì chứ.

Âm thầm cười trào phúng, tiếp tục dẫn binh tuần tra.

...

Trong cung.

Lúc Triệu Nguyên Cấp mang theo một thân mùi rượu về Trữ Tú Cung đã là nửa đêm.

Hắn trông rất cao hứng, vào cửa liền ôm Diệp Tư Nhàn hôn không ngừng.

''Ấy, người uống nhiều rượu như vậy, hôi chết mất''

''Người đừng có hôn thiếp, đi tắm đi rồi nói''

Diệp Tư Nhàn giãy dụa đẩy nam nhân tràn đầy phấn khởi ra.

Triệu Nguyên Cấp lại ôm mỹ nhân xinh đẹp vào trong ngực.

''Thật sự là một đám thối tha, trẫm vốn không tin, Nhàn Nhàn nàng không biết đâu''

''Biết cái gì?''

Diệp Tư Nhàn buồn bực, thật sự là không đầu không đuôi.

Chồng chất hôn lên gương mặt của ái thê, Triệu Nguyên Cấp kể lại mọi chuyện đã xảy ra lúc ban ngày, cuối cùng khinh bỉ cười.

''Trẫm sai Phùng An Hoài đưa toàn bộ pháo hoa hàng đầu Kinh thành qua đó, bọn hắn thật đúng là ai đến cũng không cự tuyệt''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play