Nguyệt Nhi ngồi dưới bóng cây, né cái nắng gay gắt của mặt trời, thân là người hiện đại, nàng biết tia tử ngoại có hại thế nào với làn da. Vẻ ngoài hoàn mỹ là lợi thế của nàng, nên trừ khi bắt buộc, nếu không Nguyệt Nhi nhất định sẽ tìm mọi cách tránh ánh nắng, ngay cả lúc này cũng vậy, dù là trong rừng sâu đang lang bạt, thì nàng vẫn nhất quyết giữ gìn mỗi ngày tắm một lần.

Lạc Thần Hi tiên khí bức người, y phục tự mang công năng chống bụi, còn nhóm Diệp Y Hàn Trung Uyên là người tầm thường thực tế, đã sớm sửa thành ba ngày tắm một lần.

Ngồi một lúc nghỉ ngơi, rồi nàng hướng đến bờ sông để giặt quần áo. Uyên yên lặng như một cái bóng bám theo sau.

Hàn Trung và Uyên, vì thiếu gia phân phó, nên khi một trong hai người đi theo thiếu gia, người còn lại sẽ chú ý bảo hộ Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi ngồi bên con sông, vừa cầm chày đập quần áo vừa bực mình trong lòng, thời đại này không có xà phòng, muốn giặt đồ toàn dùng cách thô thiển bạo lực như vậy, mà giặt mãi có sạch đâu.

Mà họ còn đi trong rừng đến bao giờ đây? Bao giờ mới đến được quận thành? Ngày đầu nàng còn hứng thú với non xanh nước biếc, nhưng bây giờ nàng chán quá rồi, quanh đi quẩn lại chỉ có thịt chim thịt khỉ, nấu ăn đảo qua đảo lại cũng chỉ là luộc với nướng, vây quanh nàng là gay và bất lực, không gay không bất lực thì nàng cũng chướng mắt (Nguyệt Nhi tầm mắt cao, nàng sẽ không hạ mình dan díu với thị vệ), đám nam nhân chẳng ai sủng nàng chẳng ai quan tâm nàng.... Nguyệt Nhi nhìn vẫn hòa khí dịu dàng như vậy đấy, nhưng thật ra nàng ấm ức, nàng bực bội, nhưng không phát được tiểu tính tình với ai.

Nguyệt Nhi ngồi ven sông, rất không thục nữ hung hăng cầm chày giặt quần áo, nhưng đột nhiên nàng thấy dòng sông xao động dậy rất nhiều sóng, nàng kì quái quan sát nhìn xuống mặt nước, thấy vô số cá cho đến tôm cua đủ màu sắc, đang bơi ngược dòng chảy dốc sức lao lên, có nhiều con nhảy tach tách khỏi mặt nước, chẳng bao lâu mà cả dòng sông ngập đầy thủy vật chen chúc nhau, tất cả thủy vật đều lao về một hướng.

Nàng không hiểu được ngẩn người nhìn thủy vật cả bơi cả nhảy lao về hướng ngược dòng, nàng cúi xuống nhìn quần áo bẩn và cái chày trong tay, rồi quyết đoán vứt quách chúng lại đấy, sửa soạn mình xinh đẹp rồi thử thám hiểm đi theo hướng đám cá đang hướng đến.

Đám cá này rất kì quái, nàng muốn tìm hiểu xem, biết đâu sẽ biết được điều gì hữu ích, mạo hiểm một chút còn hơn là suốt ngày bị lạc trong rừng, nhìn quanh toàn là gay với bất lực.

Địa cầu bao tỉ người mới duy nhất nàng có cơ hội xuyên không. Lúc này đang là giai đoạn khó khăn vất vả của nàng, nhưng Nguyệt Nhi vẫn luôn tràn đầy tin tưởng vào tương lai, nàng tin mình là vai chính, vai chính có thể gặp khó khăn trắc trở, nhưng vượt qua khó khăn trắc trở sẽ là thấy cầu vồng. Nhưng, dẫu tự kiêu mình là vai chính sẽ có đủ màu mỹ nam vây quanh, thì Nguyệt Nhi vẫn rất thông minh biết lượng sức làm người, nàng sẽ không vì ý nghĩ 'ta là vai chính' mà tự tìm đường chết, xác định gã bất lực không hứng thú với nàng, thì nàng dù oán hận dậm chân nhưng vẫn chỉ là lờ đi, không tìm cách ám hại trả đũa, coi như Diệp Y là gay thì nàng vẫn duy trì quan hệ tốt với y, dù là hai thị vệ thì nàng vẫn nỗ lực chu toàn quan hệ....

Nguyệt Nhi sống được đến giờ phút này, ngoài pháp tắc nửa nạc nửa mỡ chiếu cố ra, thì tính cách không muốn gây thù oán với nam nhân, cũng như muốn có quan hệ tốt với tất cả nam nhân cũng đóng một vai trò quan trọng. Tính cách này nàng đã dưỡng từ hồi còn ở Địa cầu, trước ba ba huynh trưởng, với các nam đồng học trong lớp trong trường, nàng luôn nhất quán bạch liên hoa nhu nhược đáng yêu, với ai cũng tươi cười dịu dàng, các nam nhân sủng nàng vây quanh tiểu công chúa Nguyệt Nhi, còn với nữ tính..... quan hệ của nàng với giới nữ luôn chẳng ra gì, mà nàng cũng luôn nhất quán chán ghét bọn họ. Bọn họ ra vẻ gì chứ, sao bảo nàng là kĩ tử, bọn họ chẳng qua chỉ là ghen tị với nàng thôi, nàng vẫy vẫy tay là có đàn ông vẫy đuôi theo, còn bọn họ chỉ có một mà cũng không giữ được.

Hồi ở Địa cầu Nguyệt Nhi đã luôn tuân theo nguyên tắc sống như vậy, đàn ông là chỗ dựa của nàng, phụ nữ là kẻ địch tiềm tàng của nàng, đến thế giới mới thì điều đó cũng không thay đổi, sống ở hoàng cung Triệu quốc, làm sủng phi của đế vương, Nguyệt Nhi càng tự hào tự thấy mình quá thông minh quá đúng đắn, nhìn xem, đúng thật bao nhiêu nữ tử đấu đá cũng không bằng một người đàn ông hoàng đế đứng ra bảo hộ nàng. Lần này nàng bỏ Triệu đế, cũng vì kẻ muốn hại nàng là thái hậu, lo cho mạng nhỏ là một chuyện, một phần vì... Nguyệt Nhi cũng thật sự thích Triệu đế, nàng không muốn hại y vì nàng mà quyết liệt với mẫu thân.

Nguyệt Nhi ân ái với nhiều người, nhưng dù xác thịt với nhiều người thế nào, thì tâm nàng vẫn chất chứa những người đàn ông nàng yêu, với họ, nàng luôn thiên vị quan tâm rất nhiều, quan tâm hơn nhiều những kẻ chỉ là ngoài mặt, là 'một đêm tình'.

Yêu một người, nhưng nàng vẫn thú vui thân thể với những kẻ khác. Nguyệt Nhi không tự thấy đấy là tội lỗi, nàng yêu họ, ngủ với kẻ khác nhưng lòng nàng vẫn hướng về họ, với kẻ khác nàng chỉ là để hưởng thụ khoái hoạt thôi.

Một điều Diệp Y không biết, cũng như tác giả không viết ra, là ở trong thế giới nguyên tác, sau khi kết truyện có sáu người đàn ông thuộc về nàng (thực ra chỉ có năm, Diệp Y chỉ là nam chủ trong hồi ức), thì Nguyệt Nhi vẫn không an phận với 'sáu nam chủ' này. Sáu người (trừ một), được tác giả chau chuốt cẩn thận như vậy, đương nhiên đều là những nam nhân xuất sắc vô cùng, nhưng xuất sắc đến đâu cũng không làm nàng bỏ được bản tính hoa tâm, các nam chủ đều là kì hoa dị thảo tôn quý vô song, nhưng hoa đồng nội mọc bên ngoài lại có phong vị khác. Các nam chủ chỉ là hậu cung chính – địa vị vĩnh không lay chuyển được, mãi nằm trong tim nàng, còn lại nàng vẫn có đầy tình một đêm cho đến n đêm với những người đàn ông khác, từ trạng nguyên cho đến đại hiệp, có lần nàng còn nổi hứng tự hạ tiêu chuẩn đùa bỡn cả thị vệ canh cửa (tại thị vệ này oai hùng cường tráng đầy phong vị đàn ông quá, nên nàng bị làm mê muội a)....

Đám nam chủ dưới tác giả sức mạnh đã mất hết cả nguyên tắc cho đến lòng tự trọng cuối cùng, không chỉ chấp nhận nàng hoang đường như vậy, thậm chí còn chủ động đưa nam nhân cho nàng chơi, Cẩn vương, dưới tinh thần kiếm tiền và được nàng cho phép, còn công khai yết giá, ai đưa ngần này bạc sẽ có tư cách gặp gỡ Cẩn vương phi, gặp gỡ thời gian một tuần trà, đương nhiên, sau đó có tiếp ngươi lên giường không lại là nàng quyết định. Cẩn vương còn khuyến mại đặt thêm mấy tiêu chuẩn cụ thể: là đàn ông, không gay không bất lực, kĩ xảo trên giường thượng đẳng (cho phép dùng thuốc trợ hứng), ngoại hình phải tốt... và, ở một thế giới thịt văn, nơi nữ chủ là đối tượng mọi nam nhân thèm muốn, thì hóa ra mọi người tranh cướp nhau đổ bạc vào.

Chỉ có Cẩn vương ham tiền mở ra một cánh cửa dùng bạc để gặp mỹ nhân như vậy, còn lại mấy nam chủ kia không bán mặt mũi yết giá đến thế, chỉ là cũng để tâm lưu ý nghênh đón sở thích của nàng, cuối cùng tặng nam nhân cho Nguyệt Nhi lại trở thành một phương cách tranh sủng giữa các nam chủ, nam chủ tứ là giáo chủ ma giáo, những người đàn ông vẻ ngoài tốt là hảo nam nhân trong giáo của y cũng lần lượt gặp gỡ nàng hết rồi, đàn ông trong triều đình Tần quốc hay Triệu quốc cũng đều bị nàng hưởng dụng qua, chỉ có hắc lang thân cô thế cô, không tham dự được mấy chuyện này, thành ra lại là yếu thế nhất...

.

Luôn tự cho mình thông minh, đương nhiên nàng không thẳng thừng đi dọc bờ sông, lồ lộ ra khiến kẻ khác dễ dàng phát hiện, nàng lẻn vào trong rừng, từ dưới tán cây men theo dòng chảy, nếu lỡ gặp nguy hiểm thì cũng có thể núp đi lẩn trốn.

Vừa đi trong rừng, nàng vừa phát hiện dị tượng kì lạ này không phải chỉ ở dưới sông, mà còn lan đến trong rừng và trên không trung, các loài chim nhiều kích cỡ nhiều màu sắc, những con bướm cho đến côn trùng, nàng suýt hét lên khi thấy những con rết bò lổm ngổm dưới chân nàng, nhưng con rết cũng như các con vật không chú ý đến nàng, chỉ khẩn trương hướng về một phía.

Gấu lớn hùng dũng chạy về hướng đó, rồi cả ong, và... muỗi? Cả những con kiến nhỏ xíu cũng tụ họp đông đảo với mật độ dày như một tấm thảm đen vô biên, khiến nàng nhìn sởn tóc gáy, nhưng tất cả những loài vật đều tự giác tránh đi nàng, chỉ hướng tới mục tiêu nào đó.

Chỉ trừ cây cối, còn lại những con vật có thể di chuyển được đều bị thu hút về phía đó.

Quãng đường đi không ngắn, nếu là bình thường thì nàng đã mệt mỏi, nhưng kì cảnh kì dị này thu hút nàng khiến nàng quên cả mệt, trên đầu nàng là đàn khỉ đu đưa, những con trăn rắn của cả khu rừng này, từ nơi càng xa có càng nhiều loài vật đang đổ đến, động vật như quên hết thảy tự nhiên pháp tắc, loài ăn cỏ đi cùng loài ăn thịt, không có tranh đấu, chỉ có mục tiêu đang kêu gọi chúng.

Diệp Y cũng thấy được chuyện lạ này, Lạc Thần Hi thuận tay nắm một con sóc đang bay, nhìn con sóc kêu chít chít chí chóe giãy dụa trong tay hắn, từ người hắn tự tỏa ra quang mang, tạo thành một vòng bảo hộ chắn cho hắn và Diệp Y không bị những con vật vô tri nhìn thấy, đồng thời cũng khiến chúng vô thức tránh đi họ (dưới Diệp Y đề xuất, quang mang thuận tiện còn bảo hộ luôn cho Hàn Trung đang nằm bất tỉnh)

Lạc Thần Hi cảm thấy chúng động vật dị động có quan hệ với kẻ kì dị pháp tắc che chở, nên hắn tự nhiên đề phòng.

"Bọn chúng bị sao vậy?" Diệp Y kì lạ hỏi, đầu đào sâu cố nhớ xem trong nguyên tác có nhắc gì đến động vật bạo động không? Theo kinh nghiệm đọc truyện của hắn, thì những chuyện kì quái bí hiểm – ít nhiều cũng đều sẽ có quan hệ với nhân vật chính.

"...Là tên đó." Lạc Thần Hi lầm bầm, thả con sóc ra, con sóc lập tức khởi động hành trình vội bay đi.

"Ừm...." Diệp Y không biết có giúp ích được không, nhưng vẫn thử đề xuất, "Thần Hi, ta nghe nói giáo chủ của Khiếu Thiên cung có..... à, y có bộ sưu tập ác thú, nghe nói y nói chuyện được với động vật...." chẳng biết có tin đồn như vậy không, nhưng Diệp Y vẫn nói hiểu biết của mình ra.

Trong nguyên tác, nam chủ tứ năng lực câu thông động vật đạt bạo biểu, ngay cả nam chủ nhị – hắc lang, có lẽ vì phần nhiều là 'lang', nên cũng không thiếu bị ma chưởng của y thao túng, y chỉ vỗ tay một cái là nam nhị từ người hóa lang, từ lang hóa cẩu, còn là xuẩn cẩu vẫy đuôi với y, quên hết sạch thù oán khi làm người.

Giáo chủ giết xuẩn cẩu nam nhị dễ như trở bàn tay, nhưng vì vị giáo chủ vốn thích động vật (nhìn vườn bách thú của y là biết) nên dù là 'tình địch', thì giáo chủ cũng không hạ thủ với nam nhị, còn cho nam nhị ăn cho nam nhị tắm, hai người cẩu còn cùng sóng vai giết địch, thiếu chút nữa ra nhân cẩu chi tình biến thành đam mỹ được rồi.

"Nói chuyện sao?" Lạc Thần Hi nghĩ, nếu chỉ nói chuyện thì tốt, nhưng e rằng tên kia.... một kẻ tội ác lực thuần khiết như vậy, lại tương tác hòa đồng với động vật đến mức này, thì sợ rằng....

Động vật duy nhất y không hài hòa sẽ là con người.

.

Nguyệt Nhi núp dưới bóng cây, thấy một nam tử mặt như quan ngọc, trên đầu là một con....tắc kè xanh lá, đôi mắt hấp háy ánh cười, nhìn con chim ruồi nhỏ đang vỗ cánh trước mặt, rồi y dịu dàng hỏi, "Cô bạn nhỏ, ngươi có thấy ba người đàn ông không?"

Chạy theo hai người kia, nhưng hắn đã bị gã tóc bạc cắt dấu làm cho bị lạc, giờ chẳng biết phải đi đâu tìm nữa. Rừng quá rộng, nên hắn mới nhờ đến những người bạn này. Ba người, là vì Sở Thanh Y vẫn nhớ bối cảnh bản nằm gục Hàn Trung.

"Trong đó có một người tóc bạc rất dễ nhận biết..." Sở Thanh Y ôn nhu nói nhỏ, "Các bạn có thấy bọn họ không?"

Dưới tương tác lực bạo biểu gần như bật BUG thành siêu năng của Sở Thanh Y, trong đầu vô số động vật lập tức hiện lên hình ảnh Diệp Y và Lạc Thần Hi, coi như bộ não bé tẹo đến không-tồn-tại của con kiến, coi như vốn mù chẳng nhìn được hình ảnh (nhìn đời bằng mũi), coi như cấu tạo thị giác khác hẳn con người (loài rắn/bướm), thì chúng động vật cũng lập tức thông tuệ lật ngược kí ức xem từng ngửi từng nhìn thấy hai người này không – bằng phép màu siêu năng bí ẩn của Sở Thanh Y, mà động vật đủ loại vốn cảm nhận thế giới theo đủ cách, liền hiểu được biết được y đang nói đến ai nói đến cái gì.

Sở Thanh Y dung mạo đẹp đẽ, bối cảnh là đủ loại cá tôm thủy sản hưng phấn nhảy lên tạo nên bọt sóng trắng xóa thuần khiết, quanh y là vô số động vật hết đứng lại ngồi quây thành vòng trông mong cung kính nhìn y, động vật nối đuôi nhau hết con này đến con khác, những loài chim bay rũ cánh đậu lên đầu các con vật, rất nhiều chủng loại loài vật không thể đứng chung chỗ lại tường hòa nhìn y, cứ thế tôn y lên như một vị thần.

Không biết tên không rõ người này là ai, nhưng lúc ấy Nguyệt Nhi lập tức thích người này, nàng cảm thấy như mình đã lỡ yêu mất rồi.

Lạc Thần Hi là dùng linh lực cố ý trang bức tạo ấn tượng đầu đánh sâu vào thị giác, Sở Thanh Y không cố tình, nhưng cũng tạo hiệu quả tốt vô cùng.

Pháp tắc cổ vũ: khởi đầu tốt lắm nam chủ tứ, tiến tới ăn nữ chủ đi!!!!

**E hèm, chờ thêm 2 tuần nữa nhá :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play