Đêm tối, nam tử trung niên ngồi một mình bên đống lửa, nhàn nhạt lên tiếng, tựa như nói với hư không, "Tình hình thiếu gia thế nào?"

Một bóng người bước ra từ trong bóng tối, đeo mặt nạ không thấy biểu cảm, nhưng đôi mắt đen sâu trong đó lại quá lạnh lùng. Người đó quỳ xuống trước trung niên nhân, nói, "Thiếu gia vẫn đang ở trong rừng. An toàn không có chuyện gì."

"...."

Trầm mặc một thoáng, rồi trung niên nhân mở miệng, giọng mang đầy bất đắc dĩ, "Thật ra nó muốn làm cái gì vậy? Nó là con ta, nhưng ta gần đây càng lúc càng chẳng hiểu nổi nó."

Hắn vẫn quỳ không mở miệng, hắn biết chủ tử chỉ đơn giản là muốn nói ra, chứ không cần hắn trả lời.

"Coi như nó thích con yêu nữ kia, thì ta cũng có cách khiến con ả bò lên giường nó, cũng có thể khiến con ả đó ngoan ngoãn vâng lời nó....." nam tử bực bội nói, "Nhưng vấn đề là nó không hề thích cô ả, vậy tại sao cứ bám đuôi cô ả như vậy chứ? Chẳng lẽ sống tốt quá rồi nên muốn đổi vị làm người hầu cho cô ta?"

Mộ Dung gia chủ không ưa Nguyệt Nhi, y là người từng trải, đã thấy rất nhiều hạng người, đã có vợ đẹp con ngoan, càng là loại người có lí trí không ngu xuẩn để sắc đẹp làm mờ mắt, bởi vậy y biết, Nguyệt Nhi tuyệt đối không phải đối tượng tốt để nói chuyện yêu thương.

Loại người như cô ta chỉ thích hợp vứt vào kĩ viện cho ngàn người kị, mĩ sắc của cô ta chỉ nên nhìn, chỉ nên đùa giỡn, không nên khuynh tâm.

Đỗ Nguyệt Nhi là loại nữ nhân hồng nhan họa thủy, coi như nhi tử thích ả, thì Mộ Dung gia chủ cũng sẽ dùng thủ đoạn mài mòn tình cảm của nhi tử với cô ả kia.

Muốn làm dâu Mộ Dung gia, thì phải qua được cửa ải của hắn. Nếu hắn nhìn không vừa mắt, thì đừng hòng nói chuyện yêu đương với Diệp Y.

Chỉ là, con trai hắn rõ ràng không yêu Nguyệt phi, vậy tại sao cứ ngu xuẩn bám đuôi yêu nữ kia như thế chứ???

Nó rõ ràng tính cách thiếu gia được chiều chuộng quen, bây giờ vì ả mà lang bạt chịu khổ.... nếu là người khác, có lẽ sẽ nghĩ con trai hắn yêu ả, nhưng hắn là cha nó, coi như hắn không hiểu nổi nó, thì nó có thích một người hay không hắn cũng sẽ biết a.

"Nếu nó đi du ngoạn một mình ta còn bớt lo, đằng này còn đeo thêm một kẻ rõ ràng là một ổ rắc rối như vậy, thật muốn làm ta nhức đầu mà..." hắn than thở, rồi lạnh nhạt nhìn y.

"....."

Thật ra Mộ Dung phụ hoàn toàn có thể dùng bạo lực ép buộc, nhốt con trai vào tiểu hắc phòng, để con trai tránh xa tâm bão rắc rối Đỗ Nguyệt Nhi, nhưng hắn đã không làm vậy, một phần vì lòng thương yêu của từ phụ muốn toàn lực ủng hộ những quyết định dù ngu xuẩn nhất của nhi tử, phần quan trọng hơn là vì...

Chỉ là lí do đó hắn sẽ không nói ra.

Mộ Dung phụ nói sang chuyện khác, "Về Trương Hàm, ngươi điều tra thế nào rồi?"

Uyên báo cáo, "Trương Hàm, đích xác là một thương nhân bình thường." Kết quả điều tra này, Uyên không tin.

Đương nhiên, cả Mộ Dung phụ cũng không tin, "Thương nhân bình thường mà lưu trữ được nhiều lực lượng ngầm như vậy?"

"Đương nhiên không thể nào." Uyên lãnh tỉnh nói, "Chỉ là, trên giấy tờ hồ sơ hay bất cứ điều tra nào, đều xác nhận có một thương nhân tên 'Trương Hàm' tồn tại." Họ đã tới tận Đoan Mộc quốc, thám thính Trương phủ, thấy huynh trưởng và quần thê thiếp oanh oanh yến yến của y, họ đã lục tìm trong các tư liệu của quan phủ, thậm chí còn bỏ bạc mua chuộc dò hỏi những người dân ở đó, vẽ hình Trương Hàm để người dân nhận diện.... tất cả đều khẳng định về sự tồn tại của Trương Hàm. Có đủ giấy tờ về việc y ra đời ngày nào cha mẹ ra sao, về những chuyến hành trình y đi, về hàng hóa y buôn bán, nhiều người lớn tuổi cũng đều khẳng định Trương công tử hồi bé quậy phá thế nào đã làm Trương lão gia đau đầu ra sao, các sòng bạc ở đó vừa thấy bức ảnh họ đưa đã bảo Trương đại gia này đã vét bao nhiêu tiền của của họ....tóm lại, có vô số bằng chứng khẳng định cho chức danh thương nhân của Trương Hàm, về việc tổ tông ba đời nhà y đều không dính dáng đến hắc đạo quan trường gì hết, về việc y bình thường ra sao.

Mộ Dung phụ vân vê cằm, dáng điệu trầm ngâm, "Nghĩa là, công phu che dấu của y rất tốt. Nếu không vì y xuất động lực lượng ngầm, thì chúng ta cũng không nhận ra sự bất thường của y."

Uyên nói, trong thanh âm luôn bằng phẳng lạnh nhạt thoáng mang chút khen ngợi, "Tạo vỏ bọc không chút sơ sót, hay ít nhất là thuộc hạ chưa tìm được sơ sót đó."

"Kết bạn với một kẻ khó lường như vậy, không biết là điềm tốt hay xấu.... nhưng ít ra thì tên đó cũng không có ý hại Diệp Y. Tạm thời đừng quan tâm đến y nữa." Mộ Dung phụ kết luận, nếu không phải mối nguy hiểm thì cứ tạm gác lại đó, đã có đầy vấn đề cần quan tâm hơn rồi.

"Không tìm được cơ hội giết thái hậu." Uyên lạnh lùng nói, "Không cài được người vào trong cung, mà U lại quá cảnh giác, muốn giết gián tiếp thì tên U phá hết mọi cạm bẫy."

"...."Mộ Dung phụ day day trán, U là một tên giảo hoạt, nếu cứ ám sát vô nghĩa thì có ngày sẽ bị y tóm đuôi, lúc đó e sẽ bị y truy ra cả ổ, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng thở dài, "Tạm dừng giết thái hậu."

Những kẻ nguy hiểm, phải nhất kích tất sát, không thành công thì khó mà yên ổn lui thân. Mộ Dung phụ vẫn luôn đặt ổn trọng lên hàng đầu. Hơn nữa thái hậu giờ đang bị cấm bế trong cung, khó dậy nên gợn sóng.

"Vâng."

Mộ Dung phụ là người có thù tất báo, nhưng cũng không phải hạng lỗ mãng chăm chăm muốn báo thù ngay lập tức, ngày tháng còn dài, sẽ có cơ hội trả thù.

Hắn hỏi thêm một vài việc khác, rồi nhìn vào Uyên.

"Gỡ mặt nạ ra." gia chủ ra lệnh, hắn yên lặng cởi mặt nạ, dung nhan bên dưới lộ ra, gia chủ im lặng nhìn hắn một lúc rồi cười nhạt, xong liền thong thả nói, "Hàn Trung cắt ngang quá trình trị liệu, cơ thể chưa ổn định, hơn nữa y cũng chỉ là một người, ngươi đi hỗ trợ y đi."

"Thuộc hạ tuân lệnh."

"Ngươi chỉ đứng sau Hàn Trung, sẽ là con chó thế chỗ y nếu y ngã xuống, nhân tiện bây giờ làm quen với thiếu gia chủ nhân của mình một chút." hắn nhàn nhạt nói, "Hàn Trung còn thiếu kinh nghiệm, còn quá đa cảm, tuy lòng trung của y là không cần nghi ngờ, nhưng có ngươi đi cùng vẫn tốt hơn."

"Báo tin cho Hàn Trung đi, y chắc chắn ngày đêm chạy về Triệu quốc, giờ này hẳn đã ở Ngọc Môn quan." hắn thở dài rồi nói tiếp, "Ngoài ra, Uyên, ngươi tìm cơ hội," hắn lạnh lùng tiếp tục, "Giết hắc lang đi."

***

Ngoại cảnh trong cung

1, U đại thúc đổ thừa lăn giường của thái hậu.

"Cút về phòng của ngươi." Thái hậu đen mặt. Còn U cứ dụi đầu vào nệm giường, tay ôm chăn cuộn tròn, ư ử kêu, "Không chịu đâu, ở đây êm hơn."

Giường cho quý nhân trong cung, giường nào chẳng êm? Thái hậu thật không chấp nhận được lý lẽ của U, kéo chăn kéo áo kéo thế nào thì tên này vẫn mặt dày bám giường quyết không chịu đi, cuối cùng thái hậu chịu thua, bỏ sang phòng y ngủ.

Đến phòng của U, thấy Ảnh đang ngồi đấy, bà tức tối nói, "Ta thật muốn chém cửu tộc của U."

Cửu tộc của y..... chỉ có một mình y, mà, Ảnh hạ mắt không nói gì, dư biết thái hậu chỉ tức nên nói thế, thái hậu thật ra rất dung túng cho U. Xưa nay, phạt U, cũng chỉ là véo tai ném gối ném sách linh tinh, chưa từng thật sự hạ thủ nặng tay với y.

Trong phòng của thái hậu, khi thái hậu đã đi xa, con ốc sên ló đầu khỏi chăn, liếc nhìn xung quanh, rồi rút một đôi bao tay, cẩn thận dò tay khắp bề mặt giường, sau đó chui xuống gầm giường tìm kiếm, cuối cùng thành công tìm được một mũi kim.

Kim dài 5 mm, chỉ mảnh như sợi tóc.

U nhìn cái kim, đắc ý cười, "Biết ngay mà, giường là nơi dễ bố trí cơ quan nhất a."

2, thái hậu vừa che mũi vừa gầm lên, "U, sao ngươi rải thuốc diệt côn trùng khắp cung????" cung thái hậu vốn là nơi yên tĩnh trang nghiêm, giờ sặc mùi thuốc diệt trùng, thái giám cung nữ ai nấy đều phải bịt mũi ho sặc sụa.

U mặt đáng thương xắn tay áo, rồi ba ba nhìn thái hậu, nước mắt lưng tròng, "Thái hậu, ta bị muỗi đốt, cả đêm ngứa không ngủ được." trên cánh tay trắng có một vết hồng đỏ rất nổi bật.

Thái hậu nhìn, nhìn, nhìn, rồi nổi trận lôi đình, "Muỗi đốt??? Vì muỗi đốt cỏn con mà ngươi phá chỗ này thành như vậy???"

"Thái hậu, thật sự ngứa lắm,"U khổ não giải thích, như một đứa bé thụ ủy khuất, "Ngứa là chuyện nhỏ, ta có thể cắn răng chịu đựng, nhưng máu là tinh huyết con người, ngài nghĩ xem, một con muỗi là một giọt, trăm con là trăm giọt, ta ăn bao nhiêu cơm mới được chừng ấy máu??? Hơn nữa muỗi còn bao gồm đủ thứ bệnh tật blah blah...." U vẫn mặt đáng thương thụ ủy khuất, vừa che mũi vừa giảng về sự nguy hại của muỗi.

Thái hậu, như bao lần trước, đều bại lui không làm gì được y, chỉ biết thầm nghiến răng hận vì nhi tử hoàng đế của mình lại quá rộng lượng với cung thái hậu, cho phép tên U lấy được cả trăm cân thuốc diệt trùng.

Hai ngày qua đi, chướng khí thuốc diệt trùng vẫn bao phủ cung thái hậu, khiến nơi này phủ sương trắng mờ ảo khó ngửi, U đại thúc hí hoáy đào hố chôn chôn, thái hậu đi qua hỏi y làm gì, thì U tươi cười hạnh phúc nói y đang trồng hột đào y vừa ăn, để mười năm sau cung thái hậu có cả cây đào khi nào muốn ăn thì hái, nghe giải thích như vậy thái hậu cũng lười quản y, đường đường là mẫu nghi quốc gia, thiếu gì chứ không thiếu đào ăn, U làm vậy thật vô nghĩa.

Chỉ U mới biết, dưới hố chôn xác một con trùng độc. Loài trùng này có thể chống lại với thuốc diệt trùng, nhưng coi như là trùng vương cũng không chống lại được cả trăm cân thuốc diệt trùng đổ vào xông khói toàn cung như thế. U làm vậy cũng vì bất đắc dĩ, do cung này quá lớn, trùng thì lại nhỏ, muốn tìm rất khó, nên đành đưa ra hạ sách như vậy.

Hết ngoại cảnh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play