Triệu Hiên Viên cầm một bản tấu chương dày cộm, lại một lần nữa u oán mở ra đọc.

Đọc một hồi một hồi, lại là về yêu quái, tên ngự sử này đang nói về việc có yêu nghiệt hoành hành trong thành.

Một người mục kích cảnh một con sói biến thành người, kẻ khác lại thấy một nam tử trần truồng phi thân lên mái nhà, một người bán thịt lợn trong thành tận mắt thấy nam nhân đột nhập vào nhà y ăn thịt heo y bán... diện mạo con yêu quái ấy chưa ai thấy rõ, chỉ biết nó tóc đen, và là yêu lang. Theo báo cáo thì chưa có thương vong, chỉ có kinh thành bất an hoảng loạn, nhà nhà đóng kín cửa mỗi đêm, trẻ con không dám ra ngoài.

Có yêu quái thì diệt trừ đi, đây đã là người thứ tư nói về vụ yêu quái rồi, thật ra chỉ cần một người nói thôi chứ. Triệu đế bực mình nghĩ, hắn nhất định phải yêu cầu đám quan viên tự họp bàn thống nhất với nhau rằng người này sẽ viết tấu sớ việc này, người kia viết tấu sớ vụ kia, để bớt trùng lặp, giảm thiểu số tấu chương lúc nào cũng sẵn sàng đè chết hắn này.

Có ai biết đâu, mỗi lần có việc lớn, ví dụ như có ngoại sứ đến hay thiên tai gì đó, thì đám triều thần mười người đến tám người viết tấu về nội dung y như nhau, vậy mà hoàng đế vẫn phải giở từng bản một đọc hết cái đống đó vì sợ chúng chỉ giống nhau vài phần, mình không đọc hết thì không tiếp thu được hết ý kiến triều thần. Cuối cùng đọc đến khuya vẫn thấy nội dung y hệt, lời văn bóng bẩy hoa mĩ mỗi người một phong cách, nhưng ý kiến trong đó thì cứ như bàn trước với nhau rồi, người người thống nhất cùng chung ý tưởng, hắn chỉ việc đồng ý mà thôi.

Đã thế lại còn kiểu khoe tài văn chương, cứ như thể không viết dài dòng sâu sắc thì hắn không biết y là trạng nguyên năm nọ thám hoa năm kia hay sao ấy. Bao lần Triệu đế nguyền rủa trong lòng, thầm thề nhất định phải thay đổi chế độ tuyển quan lại, phải chọn những kẻ nào học hành vừa vừa, viết văn đơn giản rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn phải theo lề thói tổ truyền, để những kẻ học cao hiểu rộng toàn nói chuyện đạo lí lên làm quan.

Vì vậy mới có việc hoàng đế dù buồn ngủ chán nản cực kì, nhưng vẫn phải cố gắng đọc hết từ đầu tới đuôi, vì triều thần của hắn toàn những kẻ thích nói ẩn dụ bóng gió, không đọc hết thì đừng hỏng hiểu ý, mà nhiều lúc đọc hết rồi nhưng hắn vẫn phải tốn một lúc suy ngẫm mới hiểu ra y đang nói cái gì.

Nên Triệu Hiên Viên cực thích tấu chương của những người ít học – ví dụ như của các quan võ, đám tướng quân ấy tấu chương mỏng dính, đi trực tiếp vào đề, lướt qua một cái là biết ngay ý y muốn nói, hoàn toàn là dạng tấu chương mẫu mực mọi hoàng đế muốn đọc.

Đáng tiếc, phần lớn triều đình lại là quan văn chỉ thích khoe chữ khoe kiến thức, quan võ ít ỏi chẳng có mấy, nên hắn ngày nào cũng phải chịu tội như vậy. Hắn thở dài, lại viết lời phê y hệt như ba bản tấu trước, nói hắn muốn diệt yêu quái, lệnh chúng trong bảy ngày phải giết được con yêu đó.

Khi ra lệnh cho quần thần luôn cần đưa một hạn chót, nếu không chúng sẽ lần lữa chậm chạp chẳng biết bao giờ mới hoàn thành công việc. Nếu chúng không làm kịp, thì cứ thế hạ chức vụ giảm lương bổng, phụ hoàng hắn còn trực tiếp tuyên bố sẽ lấy đầu kẻ nào vô dụng, nhưng hắn thì không thích giết người như thế.

Nếu tính ra thì hắn quá mức nhân từ, đăng vị gần mười năm, mà... Triệu Hiên Viên bấm ngón tay tính, hình như hắn mới tuyên tử năm người, còn số người chết dưới thánh chỉ của phụ hoàng phải một ngàn trở lên.

Phụ hoàng hắn... hơi chút là trảm toàn gia tru di cửu tộc, còn hắn thì... nhưng hắn thật sự không thể vi phạm lương tâm giết người vô tội, ai sai thì phạt họ, toàn tộc người ta có tội gì đâu. Mẫu hậu luôn hận hắn sắt không thành thép, không biết giết gà dọa khỉ, và hắn chỉ biết im lặng nghe răn dạy.

Triệu Hiên Viên cầm một tờ sớ nặng không kém khác, lại bắt đầu u oán đọc.

***

Vì đã hứa, nên Triệu Hiên Viên dù chưa phê xong nhưng vẫn vứt đống tấu chương trên bàn, lôi Diệp Y đi chơi.

Họ cùng đi dạo trong Ngự hoa viên, tới chỗ lương đình, nơi có cây hoa Diệp Y từng cứu. Diệp Y nhìn cây hoa, khác hẳn với vẻ sắp chết lúc hắn đào đất cứu nó, bây giờ loài hoa kiêu sa này xanh mượt tươi tốt, có ba cái nụ sắp nở, thậm chí còn có mầm cây nho nhỏ nhú lên dưới gốc, nhìn là biết đó là cây con của nó.

"Ngươi thấy sao? Khi cây con này lớn hơn một chút thì có thể tách riêng, ta sẽ tặng nó cho ngươi." Triệu Hiên Viên nhìn vào cái cây, hãnh diện nói. Hừm, Diệp Y thầm mắng trong lòng, cây hoa tươi tốt thì đó là công sức của thái giám trông giữ chăm sóc, chứ liên quan gì đến thứ chỉ biết ngồi ngắm như ngươi.

Nhưng hiển nhiên, bề ngoài hắn vẫn ngoan ngoãn tạ chủ long ân. Nhưng sau đó, Triệu Hiên Viên vuốt cằm như nghĩ đến điều gì, hỏi một câu làm hắn cứng người, "Phải rồi, mấy con cá ta bảo ngươi nuôi giờ thế nào rồi? Lần trước đến ta chưa kịp xem chúng."

Hắn chảy mồ hôi lạnh sau lưng, cười vui vẻ nói, "Muôn tâu bệ hạ, chúng đều khỏe mạnh bơi lội trong phủ của ta, ngài có cần lệnh người hầu mang đến không ạ?"

Diệp Y cố gắng trấn an trái tim đang dộng binh binh chột dạ của mình, mấy con cá yểu số đó đều đang chôn làm phân bón cho vườn hoa nhà hắn, mấy con đang nuôi là hắn chạy ra chợ mua về, nhưng tên hoàng đế này tuyệt đối không thể biết đâu. Coi như y có là hoàng đế thì hắn cũng không tin y chuyên nghiệp đến mức phân biệt được từng con.

"Thôi, không cần, khi nào có thời gian ta đến xem là được." tay y đưa ra vuốt vuốt mấy cái lá, giọng rất ôn nhu, còn cười khẽ, "Nhân tiện đến xem mấy con cá con luôn, chúng có sinh được nhiều trứng không?"

"Nhiều.... nhiều..." Hắn lắp bắp nói, trời ạ, trứng gì? Chẳng lẽ tên này thật sự biết xem cá?

Triệu Hiên Viên kì quái nhìn hắn, "Chúng còn chưa đẻ sao? Lúc ta câu được thì đã sắp đẻ rồi mà." Y trầm ngâm ngẫm nghĩ rồi nói với hắn, "Chẳng lẽ ta xem nhầm? Đáng ra lúc ngươi vào cung thì chúng đã sinh trứng, hôm nay trứng đã nở chứ nhỉ?"

"Ngài..." Diệp Y chỉ biết đánh lạc hướng, hỏi sang việc khác, "Ngài rất rành xem cá?"

"Không hẳn." y rót trà, nhún vai nói, "Chỉ là hồi bé ta từng nuôi một cặp cá, nuôi đến khi chúng có chắt thì mới thả xuống hồ, hai con ta nhờ ngươi nuôi cũng đúng là loại cá ta từng nuôi thôi."

Sao ngài không nói sớm???? Diệp Y gầm thét trong đầu, khi tráo cá hắn chỉ nhìn ngó xem con nào trông giống hệt con cá đã chết thôi, đâu biết con mình mua về có chửa như con hoàng đế câu hay không? Kiểu này nếu y hứng chí chạy đi xem cá thì hắn nhất định sẽ mang tội khi quân, bị chặt đầu a.

Hắn đang định tiếp tục sự nghiệp đánh lạc hướng, thì hoàng đế đã đưa cho hắn cốc trà, nói, "Uống chút đi, rồi nói chuyện một lúc."

Nói chuyện gì cũng được, miễn là đừng liên quan đến cá. Diệp Y ngoan ngoãn ngồi uống trà, nghe y hỏi, "Ngươi cảm thấy hoàng cung thế nào?"

Hắn nghĩ một lát rồi đáp, "Thủ vệ sâm nghiêm, quy củ nghiêm túc, xứng danh hoàng gia quân." không như thủ vệ trong Mộ Dung phủ nhà hắn. Thủ vệ nhà hắn luôn thân thiết tươi cười, chẳng mặt lạnh như bên hoàng cung.

Thấy hoàng đế đợi hắn nói thêm, hắn tiếp tục, "Hoàng cung thật rất hùng vĩ đại khí, món ăn cũng rất ngon, nhưng ta cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó." Hắn cẩn thận nhìn y, hỏi, "ta có thể nói thật không, ngài sẽ không trị ta tội phạm thượng chứ?" Cạnh nhau một thời gian, lại từng thấy y khóc y nôn, trong lòng hắn hình tượng uy nghiêm của nam chủ nhất đã chẳng còn nhiều lắm, hơn nữa hắn còn cảm thấy được việc y rất dung túng với mình, nếu tính chi li ra thì cái đầu hắn đáng bị chặt hàng trăm lần rồi, nhưng đến giờ y vẫn cho nó nằm yên trên cổ của hắn a, cả phạt trượng cũng chưa từng luôn.

Triệu Hiên Viên cười bảo, "Ngươi cứ nói đi."

Diệp Y lấy can đảm nói tiếp, "Ta cảm thấy hoàng cung của ngài quá nhiều quy củ, quá nhiều người nhìn vào. Ngài xem, khi ăn cũng phải thử độc trước, những cung nữ thái giám luôn mang nụ cười giả tạo nịnh bợ ton hót.... " hắn suy tư rồi kết luận, "ta không biết phải diễn tả thế nào, nhưng ta không thích hoàng cung, nó cứ lạnh giá, giả dối thế nào ấy. Sống ở đây lâu chắc ta sẽ điên mất thôi."

Hoàng đế uống một ngụm trà, rồi nói bằng giọng xa vắng với hắn," Hồi bé ta từng bỏ trốn khỏi hoàng cung."

Diệp Y biết mình lại nhận vai thùng rác xả u buồn, liền ngậm miệng lại, chỉ để tai hoạt động, nghe y nói, "Diệp Y a, lúc đó ta... thật sự hoang mang rối loạn vì bóng tối chốn cung đình, người dân bình thường ngưỡng vọng hoàng gia, bao nữ tử mơ ước thành phi thành thiếp của ta, nhưng chính kẻ sinh ra trong hoàng tộc như ta lại chưa từng hãnh diện vì thân phận ấy."

"Mẫu hậu từng nói ta thiếu sự tàn nhẫn sắt đá của bậc đế vương, ta công nhận bà nói đúng, ta đã không chịu đựng được. Lúc đó, các phi tần người chết người phát điên, muội muội bệnh nặng chết dần, đệ đệ mất khi chưa kịp ra đời, phu tử nghiêm khắc chuyên giảng đạo lý, quan viên mang lễ vật nói những lời văn hoa nhằm thăm dò, phụ hoàng thờ ơ lãnh khốc.... ta lúc đó không muốn ở trong cung, không muốn đối diện với sự giá lạnh tàn khốc ấy nữa, nên đã bỏ trốn. Rồi–"

Một giọng nói thánh thót như từ loài chim mỹ lệ nhất vang lên, cắt đứt lời y nói, "Nguyệt phi tham kiến bệ hạ."

Đầu Diệp Y lập tức hiện lên cái mác 'nữ chủ'. Hắn và hoàng đế cùng quay đầu nhìn, thấy vị nữ chủ vĩ đại có sự bảo hộ của tác giả đang quỳ gối cúi mặt trên đất, hai thị nữ đi theo sau nàng.

Nữ chủ Nguyệt Nhi, từ sau lần dự tiệc sinh thần ấy, hắn chưa từng gặp lại nàng.

Hoàng đế lạnh nhạt nói, "Đứng lên đi." Diệp Y thầm kì quái, giọng y hình như quá lạnh so với ngữ điệu cần thiết của một nam chủ si tình với nữ chủ mình yêu?

Hắn liếc nhìn y qua khóe mắt, thấy y thậm chí còn quay mặt nhìn chằm chằm vào cây hoa, chứ không nhìn nàng.

Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên, và Diệp Y lại một lần nữa chìm trong màu phượng mâu ấy, nhưng may mà định lực cùa hắn đủ tốt, lại còn dư biết hậu quả nếu bị nàng mê hoặc, nên liền lập tức tỉnh ra, học hoàng đế cúi đầu chăm chú ngắm hoa văn trên tách trà chứ không nhìn nàng.

Lâu rồi không thấy, hình như nàng ta còn trở nên mê hoặc mĩ lệ dụ người phạm tội hơn cả trước kia? Chẳng lẽ lăn giường với nam nhân nhiều quá nên càng tỏa ra sức quyến rũ ư?

Đầu Diệp Y bắt đầu phiêu sang việc: nghe nói nữ nhân có một con sẽ còn hấp dẫn hơn gái chưa chồng, vì nữ nhân sinh hài tử rồi sẽ có sự chín chắn hấp dẫn, lại còn từng trải hiểu biết nên làm sao để dụ dỗ đàn ông...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play