Nó tỉnh lại thì đã sang tối hôm sau. Thấy xung quanh 1 màu trắng toát...mùi đặc trưng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi làm nó nhăn mặt nhận thức sự việc. Thấy không có ai trong phòng nó đâm ra lo...có khi nào bệnh của nó đã bị lộ rồi không?

*CẠCH*...tiếng cửa mở làm nó giật mình quay ra thì thấy Kun trên tay là tô cháo trắng còn bốc khói. Thấy nó tỉnh Kun mừng rơn trong lòng vội đặt tô cháo lên bàn đỡ nó ngồi dậy.

- Em tỉnh rồi...làm anh với mọi người lo quá. - vậy là hiểu...lộ rồi. Nó khẽ cười gượng gạo...cỗ họng khô khan làm nó khó khăn nói.

- N...nước. - Kun vội lấy cốc nước vẫn còn ấm đưa cho nó.

- Ăn cháo đi...hôn mê từ hôm qua tới giờ. Để anh đút cho ăn. - việc nó nhập viện sớm muộn cũng tới tai Rain và Nie...Kai liều chết cũng ngăn không cho họ tới đó bù lu bù loa lên làm phiền nó. Giải thích chuyện gia đình nó và cả bệnh của nó cho 2 người nghe xong...mặt ai cũng ngỡ ngàng rồi 2 chị em ôm nhau mà khóc. Kai hứa sẽ đưa họ tới thăm nó vào sáng mai.

- Em muốn về nhà. - Nó lên tiếng...Kun đanh mặt thẳnh thừng không đồng ý...hiện giờ sức khỏe nó không ổn định...phải làm gì anh là người hiểu nhất...khổ nổi không có tim phù hợp thì làm sao chữa trị cho nó.

- Không được...phải ở lại đây theo dõi thêm. - Kun tay vẫn múc cháo mắt nhìn thẳng vào mắt nó kiên quyết nói. Nó cụp mắt...môi mím lại rồi cong lên hờn dỗi làm Kun bật cười...hiếm khi thấy nó biểu hiện như vậy.

- Cười gì chứ! - nó cố nhấc tay lên đập vai Kun nói.

- Rồi rồi không cười nữa. Ăn hết đi rồi ngủ. Mai Rain với Nie sẽ tới thăm em. - Kun nín cười dỗ dành nó.

- À...họ sao rồi...có bị thương ở đâu không? - nó lo lắng hỏi.

- Không sao cả! - tối đó Kun ghép chiếc giường bên cạnh lại ngủ chung với nó như khi bé theo ý nó. Nó sợ...sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.

Sáng hôm sau Kun dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho nó như hôm qua. Nó thì vẫn mệt mỏi vùi đầu vào chăn nướng.

- ICE.... - tiếng của Rain và Nie hét toáng lên làm nó giật mình tỉnh giấc. Ngồi dậy chưa kịp xem ai mới sáng ra đã gào thét tên mình thì đã bị họ nhào tới ôm chầm lấy khóc nức nở. Nó hơi choáng nhưng vẫn cười nhẹ dỗ dành.

- Được rồi...nín đi. Ice có bị sao đâu. - nó đẩy 2 người ra nhẹ nhàng nói. Nie và Rain nước mắt tèm lem như con nít bị dành mất đồ làm nó không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Thấy nó cười 2 người nghệch mặt ra nhìn nó...dù bệnh nhưng cười vẫn rất xinh a.

- Hai người có cần chạy nhanh vậy không? Vừa mới đỗ xe quay ra đã không thấy 2 người đâu! - Kai lúc này mới mò lên tới nơi. Trên tay là giỏ đồ Kun dặn người chuẩn bị cho nó rồi nhờ Kai đem tới tới. Cậu cười nhẹ chào nó rồi cẩn thận đặt đồ lên giường bên cạnh...tay kia còn cầm theo bịch thức ăn...toàn món nó thích. Mắt nó sáng lên...quên mất mình đang là người bệnh mà vất chăn sang 1 bên trườn xuống giường đi về phía Kai. Cậu thấy vậy thì hiểu ngay ý đồ của nó...cười cười giấu thức ăn ra sau lưng. Đi chưa được 3 bước thì nó đã khụy chân xém ngã vì vẫn chưa khỏe. May sao Kai nhận ra vội đỡ lấy nó. Rain và Nie thì cười cái thói ham ăn của nó xong cũng hốt hoảng chạy tới đỡ nó về giường.

- Đồ ăn... - nó tiếc rẻ nhìn bịch thức ăn trong tay Kai ấm ức nói. Bình thường lạnh lùng là thế nhưng 1 khi thói ham ăn trỗi dậy thì vứt hết...lạnh lùng cứng nhắc độc ác gì gì đấy đều bị nó vứt hết. Cũng không ít lần ba và Kun chứng kiến điều đó đều hết thảy ngạc nhiên xong rồi cũng quen với cảnh đó.

- Ăn cháo đi kìa. - vừa lúc đó Kun vào với tô cháo quen thuộc làm nó muốn khóc ròng. Kai thì được đà trêu nó làm nó càng ức hơn.

- Kun...đồ ăn. - nó kêu anh rồi chỉ tay về phía Kai. Kun nhìn theo hướng tay nó chỉ rồi bật cười. Đúng là lâu rồi mới thấy được con người thật của nó.

- Để em làm cho. - Nie đón lấy tô cháo từ tay Kun. Cẩn thận thổi đưa vào miệng nó vậy mà nó cứ ngậm chặt miệng như hến làm Nie cười khổ.

- Rain...lì như thế này thì phải làm sao? - Rain cười gian làm nó đề phòng...Nie nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho Rain hành sự...Kai và Kun cũng hồi hợp theo dõi.

- N...nè...làm gì á? - nó run run nói. Rain cười 1 cái rồi lao vào........cù lét nó. Kai với Kun lúc này há hốc nhìn...cằm sắp đụng đất...bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Nó thì ôi thôi khỏi nói...máu buồn lên tới não...giảy lên như cá mất nước. Miệng 3 cô gái cười ngoác tới tận mang tai làm 2 chàng cũng phải lắc đầu chào thua cười theo.

- Đ...đừng...haha...mà...Ice...haha...ăn mà. - Rain nghe tới đây mới chịu dừng...cười tít mắt hài lòng. Nó thì rũ rượi sau 1 hồi lăn lộn vật vã trên giường với nhỏ Rain. Ngoan ngoãn ngồi yên há miệng cho Nie đút ăn như con mèo nhỏ...Kun nhìn mà thoáng đau lòng...phải chi nó chỉ bị bệnh nhẹ thông thường...chứ không phải mang trên mình án tử hình kia. Bệnh tim...tim phù hợp...không quá 2 năm...tất cả cứ lần quẩn trong đầu Kun.

- Chủ nhật sẽ xuất viện...nên cứ ngoan ngoãn ở đây ăn cháo với 2 người này Ice nhé. - Kai lại trêu nó...liếc cậu 1 cái bén ngót nó hậm hực nhìn thức ăn yêu quý chỉ được nhìn chứ không được thèm...thèm là lại bị cù...thà nhìn cho đỡ thèm chứ không thèm để bị cù.

- Mày đừng có trêu nó nữa. Không phải cố tình mua đến cho nó sao? - Kun lật bài ngửa với Kai làm cậu đỏ mặt lúng túng. Ba cô gái cũng bất ngờ...không ngờ Kai lại tốt bụng đến vậy.

- Haizz...vợ con ốm yếu cũng chỉ được ăn cháo dinh dưỡng ấy vậy mà lại đi mua đồ ăn thơm ngon như thế cho người ta. - Rain vờ mỉa mai...ai cũng bật cười chỉ có Kai là ngượng không biết chui vào đầu. Thấy biểu hiện của Kai nó không khỏi buồn cười...tương lai lại có thêm vài ông chồng sợ vợ. Cả ngày hôm đó 5 người bọn nó dùng thức ăn Kai mua mở tiệc nho nhỏ mong nó mau khỏi bệnh...nó thật sự đã cười rất nhiều hôm đó.

Liệu nụ cười ấy sẽ tồn tại bao lâu khi thơi gian còn lại không nhiều? Bao nhiêu khó khăn sóng gió đang chờ nó. Mối thù vẫn chưa trả của 2 anh em sẽ ra sao? Và kết thúc cho tất cả sẽ như thế nào? Nó...sẽ yên nghỉ nơi đất lạnh lẽo hay....1 kết thúc khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play