- Xù... - tim hắn...như bị ai đó móc ra khoit lồng ngực...hắn thấy khó thở...khó chịu...máu trong người hắn nóng lên...hắn thấy tức giận...tức giận vì mình quá ngu ngốc...nhưng còn Jill...cô là người hắn yêu...1 năm trước là vậy...và bây gìơ vẫn là vậy...hay là đã thay đổi? Còn nó và "Xù" chỉ là hình bóng thuở bé mà hắn đem lòng nhớ nhung suốt 11 năm trời. Hắn định đuổi theo nó thì Jill níu tay hắn lại...cô không nghe được 2 người họ nói gì nhưng nhìn hắn thẫn thờ lại còn định đi theo nó thì cô nhất quyết phải kéo hắn ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

- Anh định đi đâu vậy? - hắn quay lại nhìn Jill...cái nắm tay của cô sao hắn không còn thấy ấm áp nữa...sao hắn thấy...nó xa lạ...vô cảm và không còn như trước nữa.

- Anh muốn nói chuyện với bọn họ 1 lát đó mà! - hắn gỡ tay Jill ra ròi đi vội xuống lầu. Jill thấy hụt hẫng...giờ cô đang hối hận vì đã bỏ đi...lão tình nhân đại gia của cô vì tập đoàn phá sản mà trở nên điên loạn...gia đình cô thì vẫn cứ tưởng cô đang chăm chỉ học hành...giờ cô chỉ có thể dựa vào Jen và Jun để sống...nếu không chắc chắn cô phải ra đường kiếm sống mất.

- Anh nhất định phải thuộc về tôi...là của Jill này! - tay Jill nắm chặt tới nổi móng tay bấm vào da muốn bật máu. Môi bặm chặt...răng cọ chặt vào nhau nghe rợn người. Cô quay người vào trong sắp xếp hành lí thì giật mình khi thấy Rain đã ở trong phòng từ bao giờ.

- Chà chà chà...phải là của cô sao? ATSM đấy à? Lí do cô trở về đây………là gì? - Rain quét cặp mắt tinh nghịch có hơi phần sắc sảo lên mặt Jill đang dần biến sắc. Không lẽ họ biết lí do thật sự sao?

- Chẳng...chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Là vì tôi...tôi bị bệnh tim...phải đi điều trị bí mật. Sao cô còn hỏi nữa chứ? - Jill lúng túng trả lời Rain làm Rain bật cười khinh bỉ.

- Haha...bệnh tim...hay là bệnh hám tiền?

- Ý...ý cô là sao? Tiền gì đây chứ? - Jill thật sự đang hoảng loạn...lần đầu tiên cô trong thế bí.

- Cô bỏ đi là vì ham tiền...là vì Jun khi đó còn nông nổi...chưa được kế nghiệp gia đình...giờ cô quay lại vì Jun đã có đủ thứ cô cần. Đúng chứ? - Rain chậm rãi nói...thật sự nhỏ đang rất muốn lao vào đập Jill 1 trận vì cái tội dám xen vào giữa nó và hắn.

- Hừ...cô đã nói thế thì tôi cũng chả có gì để giấu. Đúng vậy đấy thì sao? Cô nghĩ Jun sẽ tin cô sao? Jun tin tôi...yêu tôi...và vẫn còn chờ tôi tới tận bây giờ. Cô nghĩ đi...Jun sẽ tin ai. Ha...đừng hòng phá hoại tôi và Jun. Tôi yêu Jun...và Jun sẽ là của tôi. - Jill nói 1 tràng dài...còn Rain thì nhếch môi cười bí hiểm. Rain giả vờ ngạc nhiên khi nghe Jill nói yêu Jun.

- Chậc chậc...vậy là tôi hiểu lầm cô sao? Hay da...thật là có lỗi quá mà...xin lỗi cô nha. - Rain vờ có lỗi xin lỗi Jill. Jill hài lòng nhìn Rain...cô tự tin...Jun sẽ lại về bên mình.

- Hừm..không sao...không biết không có tội...giờ thì cô có thể ra ngoài rồi đấy. Tôi cần dọn đồ hộ Jun...có người đuổi rồi...không thể mặt dày ở lại lâu thêm được. - ngay từ đầu Rain đã nói rồi...cô ta ATSM nặng mà. Rain khẽ cười nhẹ rồi đi ra khỏi phòn.

************************

Ở dưới lầu...hắn đang ngồi nói chuyện với Kun và Kai. Hai người ái ngại nhìn hắn...hắn chỉ cười nhẹ rồi nói.

- Chắc bọn mày cũng không muốn mọi chuyện thế này. Dù gì cũng không thể để Jill ở chung với mọi người...sẽ không tiện cho lắm. Hai người còn có Nie và Rain...họ đều về phiá Ice...bọn mày cũng không thể làm gì được. Thôi thì cứ gặp nhau ở trường với Bar là được rồi. - Kun với Kai nghe mà lòng nhẹ nhỏm...họ cũng thấy có lỗi khi không nói giúp hắn với nó. Nhưng thật sự họ không ưa Jill vì cái lí do không thể nào chấp nhận đó của cô ta.

- Ừm...vẫn là anh em tốt...đừng vì gái mà hỏng đi tình anh em bấy lâu nay. - Kai nói. Hắn và Kun chỉ biết nhìn nhau cười.

- À mà nè...khi nhỏ...Ice tên gì? - hắn chợt nhớ ra...hắn cần xác nhận điều đó.

- Xù...tao hay gọi nó là tiểu Băng. Giờ thì chỉ Ice và Băng. - Kun trầm mặc đáp.

- Sao mỗi lần nhắc tới quá khứ...cả mày và HT với Ken đều không vui vậy? - Kai tinh ý nhận ra ngay nét mặt u buồn của Kun. Hắn nghe Kai nói thì cũng chú ý tới sắc mặt Kun hơn...rất buồn...và cả đau thương nữa.

- Không có gì...khi nào hợp...tao sẽ nói cho bọn mày nghe. Ice sẽ không vui khi tao nói đâu. - Kun biết đem nó ra để từ chối khéo. Hắn và Kai thôi không hổ nữa...đơn giản họ không muốn chọc giận nó.

- Ừm...thôi tao phải lên dọn đồ. Chắc phải về biệt thự nhà tao...cái nơi cô đơn quái quỷ. - hắn lầm bầm rồi cười chào 2 thằng bạn rồi nhanh chân đi lên phòng mình.

Sau khi hắn và Jill đi...biệt thự nhà nó im lặng hẳn...không còn tiếng chí chóe đùa giỡn của couple Kai Rain...không còn tiếng Kun Nie hắn và nó trò chuyện mỗi tối. Tất cả chỉ còn sự im lặng lạ thường đến đáng sợ...vì sao? Vì hắn rời đi ư...đi cùng người con gái khác không phải nó ư? Tất cả đều là ẩn số...là ẩn số phải rất lâu mới có lời giải đáp. Nó cũng sẽ thay đổi...nó sẽ phải cởi mở hơn mới có thể giúp ích cho việc thực hiện kế hoạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play