Nó còn nhớ rất rõ cái ngày đáng nguyền rủa đó.

Flash back

Hôm nay là sinh nhật của mẹ nó...cái ngày định mệnh đã cướp đi tất cả của nó.

- Oa...vui quá...happy birthday mama nè...moahhhhhhhh. - nó ôm cổ mẹ hôn một cái thật kêu vào má rồi cười toe toét trông rất đáng yêu. Đôi mắt xanh trong trẻo như 1 hồ nước trong vắt. Hôm đó có cả vợ chồng ba nuôi nó và Kun cũng tới dự. Vì cả 2 nhà đều rất thân nên tiệc sinh nhật của người lớn năm nào cũng chỉ có 2 nhà thôi.

- Chị Hoa...càng ngày càng xinh đẹp nhé. - bà Lệ...mẹ của Kun đùa vui với mẹ nó. Cả 2 bên đang ăn uống rất vui vẻ thì bên ngoài bỗng có tiếng xe ầm ầm. Sắc mặt của ba nó và ba Kun bỗng trầm xuống. Bà Hoa hiểu ngay ra vấn đề. Nói với Kun.

- Kun này...con dẫn bé Băng đi cùng bác Tài ra sau nhà chơi đi nhé. - bà nói nhỏ vào tai của bác quản gia Tài. Ông đau đớn nhìn bà cùng chồng bà. Nhưng tính mạng của lũ trẻ vẫn quan trọng hơn hết. Ông đành dẫn 2 đứa đi trước khi bọn người xông vào.

.Ông quay qua nói với ba Kun.

- Anh Hải này...bé Băng chắc phải nhờ anh chăm sóc hộ tôi rồi. - Dù gì cũng là 1 Mafia...cuộc sống của nó sau này cũng không lo lắng gì nữa.

- Không...anh đừng nói như vậy chứ anh Phong. Chúng ta sẽ sống chết cùng nhau. - ba của Kun kiên quyết nắm chặt tay ba nó nói.

- Haizz...không được đâu anh ạ! Nếu như vậy...tất cả chúng ta sẽ chết hết. Mục tiêu chúng nhắm tới là tôi. Anh hãy dẫn 2 đứa trẻ cùng vợ anh trốn khỏi đây đi. Sau nhà tôi có 1 lối đi bí mật, chỉ có bác Tài biết. Ông ấy đã dẫn 2 đứa đi trước, anh chị hãy đi đi. Mau lên, nếu không sẽ không kịp mất. -ba nó nói vội vã. Ông khẩn khoản người bạn nối khố của mình. Còn bà Hoa với bà Lệ thì hoang mang không biết làm sao. Ông Hải cuối cùng đành chấp nhận rời đi. Nhưng có lẽ đã muộn. Bọn bên ngoài xông vào bắt đầu nả súng. Mọi người trong nhà vội vàng tìm chỗ nấp vào. Ba nó và ba của Kun cũng chống trả. Thấy tình hình bất ổn. Mẹ nó hét.

- Anh Hải...anh mau dẫn chị Lệ đi mau đi. - đành cắn răng quay đi, bỏ lại sau lưng là 2 người bạn chí cốt. Nhưng thật không may 2 người đang đi thì bị phát hiện. Chúng bắn về phía 2 người, bà Lệ thấy viên đạn đang hướng về phía chồng thì bà nhảy vào đở đạn thay cho ông. Cả ngừi bà ngã xuống, ông bàng hoàng đau đớn. Nhưng bà Lệ vẫn không cho phép ông dừng lại.

- Ma...u...mau chạy đi...mình...hãy chăm sóc 2 đứa thật tốt. Em...đi trước.-nói xong bà gục xuống. Ông rơi nước mắt...người phụ nữ quan trọng nhất đời ông đã vì ông mà mất mạng...ông không thể để sự hi sinh của bà oan uổng như vậy được.

- Chạy mau đi anh Hải. - ba mẹ nó đồng thanh hét lên. Ông nhìn họ lần cuối rồi quay lưng chạy thật nhanh. Nơi có 2 thiên thần đang đứng đợi...ngây thơ mà không hề biết đang có chuyện gì đang xảy ra. Vì đang ở trong căn cứ bí mật, được cách âm nên chúng không nghe được tiếng súng bên trong nhà. Ông Hải chạy tới...thấy bác Tài đã đứng đợi sẵn, mở cửa cho ông chạy vào với 2 đứa trẻ. Chúng nhìn ông đầy ngạc nhiên.

- Đi...đi thôi 2 đứa, ta phải rời khỏi đây ngay nếu không sẽ không kịp mất.-Không để chúng trả lời, ông bồng Ice, bác Tài bồng Kun vội chạy thẳng ra phía sau, nơi có 1 chiếc xe địa hình đang đợi sẵn. Ice òa khóc, nằng nặc đòi xuống xe để vào nhà với ba mẹ nó. Ông Hải đau xót nhìn ngôi biệt thự đang bốc cháy phừng phực kia rồi lại nhìn 2 đứa trẻ đáng thương này. Kun thì chỉ im lặng rơi nước mắt, anh biết anh đã mất đi người quan trọng nhất của mình, cũng giống như ba anh vậy. Tuy nhỏ nhưng sống trong môi trường nguy hiểm thì đầu óc của Kun không hề thua kém những đứa trẻ 15 16 tuổi. Ông Hải đau khổ rơi nước mắt nhưng tuyệt đối không để tiếng khóc bật ra. Tay ông nắm chặt tới nỗi móng tay cắm vào da thịt đến bật máu. Ice thì khóc mệt quá đã ngất đi trên vai Kun. Chiếc xe lăn bánh đi nhanh trong đêm, điểm đích là nhà của ông Hải.

End Flash back.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play