Rốt cuộc họ vẫn không có cơ hội đối đầu với Tiết Giáp.
Việc bỏ lỡ lượt bốc thăm thứ hai để chọn đối thủ trực tiếp khiến nhóm của Tiết Giáp PK thua các đội phía sau, sự việc này khiến rất nhiều người thấy bất ngờ. Thậm chí có một tờ báo nào đó đã đăng tin, nhưng nhanh chóng bị gỡ xuống, rồi biến mất không tung tích như chưa từng tồn tại.
Còn Tiết Giáp thì không bao giờ xuất hiện trong mắt công chúng nữa.
Trong khách sạn, Trần Bì đã xem lại video vòng thi xảy ra lỗi lầm trầm trọng đó lần thứ ba, nguyên nhân là vì ca sĩ hát chính không xuất hiện đúng giờ, trực tiếp bị yêu cầu rời khỏi cuộc thi. Lúc đó Lương Tự đang dựa vào tường hút thuốc, đôi ngươi đen láy ẩn chứa rất nhiều nghi vấn.
“Công bằng mà nói thì giỏi thật.” Lý Vị phát biểu ý kiến, “Có thể vào đến chung kết.”
“Thấy người khác gặp họa không biết nên thương xót hay hả hê nữa đây.” Trần Bì nói, “Mà nói chung thì vui chết đi được.” Nói rồi ngước mắt nhìn Chu Hiển một mực im lặng, “Bộ tao có tâm lý thích chịu ngược hả mày?”
Chu Hiển bật cười, Lý Vị đá Trần Bì một cái.
Có lẽ nhờ chuyện này âm thầm “lên men” mà đã dập tắt được chuyện của Chu Hiển, rất kỳ lạ là mấy hôm đó không tìm thấy bất kỳ dấu vết liên quan nào trên mạng nữa. Trong các ban nhạc underground lọt vào top 10, ngoài nhóm họ đấm đá lung tung mà vào được, các ban nhạc khác đều là dân chuyên nghiệp, chỉ hét đại một tiếng thôi cũng thấy rõ thực lực.
Trần Bì lại bắt đầu lo lắng: “Có khi nào là bẫy không tụi bây?”
“Bẫy cái đầu mày.” Lý Vị nói, “Có gặp thế này bao giờ chưa?”
Họ nghi ngờ như thế là có lý do, mấu chốt là việc rút lui của Tiết Giáp quá đột ngột không lường trước được, làm mọi người có quá nhiều lý do để đoán đông đoán tây. Trong phòng, Trần Bì và Lý Vị câu qua câu lại, Lương Tự hút hết điếu thuốc rồi về phòng mình.
Lúc đó Dư Thanh đang xem phim truyền hình.
Anh đẩy nhẹ cửa bước vào, cô nàng này cũng chẳng phát hiện ra, đôi mắt dán chặt vào nhân vật võ hiệp trên màn hình, xem cực kỳ chăm chú. Lương Tự không làm phiền cô, ngồi bên cạnh xem cùng, đại khái là nhân vật đứng đầu giang hồ chạy đến núi Nga Mi giành làm minh chủ võ lâm.
Từng người từng người ký vào khế ước sinh tử, đánh thua nghĩa là chết.
Có một chàng trai trẻ hăm hở và nhiệt huyết, thề thốt phải làm người đứng đầu thiên hạ, đi cùng chàng là một cô nàng thanh mai trúc mã dịu dàng, lương thiện và chung thuỷ. Võ công và tâm tính của chàng đã tẩu hỏa nhập ma, đánh đến trận chiến cuối cùng không chút trở ngại, nào ngờ đối thủ che mặt lại là cô gái dù chàng không mảy may quan tâm đi nữa cũng sẽ không rời bỏ chàng.
Khi đó cô gái đã thở thoi thóp, chàng quỳ xuống mặt đất đẫm máu hỏi tại sao.
“Chúng ta không làm đại hiệp nữa.” Cô gái nhìn chàng, hàng nước mắt nóng hổi lăn dài, “Chỉ làm người bình thường nhất.”
Xem đến đây, nước mắt Dư Thanh chảy xuống, mũi chua xót hốc mắt ướt đẫm, vừa nghiêng đầu thì thấy Lương Tự đến gần mình. Anh giơ tay lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng và chậm rãi.
“Xem phim thôi đấy.” Anh nói, “Khóc gì chứ.”
Dư Thanh nhìn chàng trai trước mặt cực kỳ giống với người đã mất đi tình yêu trong bộ phim đó, cô mong anh đạt được thành tựu, nhưng cũng sợ anh đánh mất bản thân. Kể từ ngày đầu tiên đến Thượng Hải cho đến bây giờ, anh đã dốc hết mọi tâm huyết cho cuộc thi này, hết thảy mọi thứ anh đã trải qua và chịu đựng còn nhiều hơn những gì người khác đã nhìn thấy.
Lau hết nước mắt, Dư Thanh chui vào chăn nói muốn ngủ.
Đêm tối đưa từng vì sao sáng đến từng ngôi nhà, hoa bên ngoài ban công nở thêm hai đóa, gió thổi lá cây kêu xào xạc. Dư Thanh nằm nghiêng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau cửa phòng mở ra rồi đóng lại.
Cô nghĩ anh đi rồi, nhưng vừa mở mắt thì cảm giác được sau lưng có người kề sát vào.
Nhiệt độ trên người anh vẫn lạnh buốt, Dư Thanh ngẩn người một lúc, sau đó xoay người vùi mặt vào lòng anh. Tiếng sáo trong TV nghe buồn tê tái, âm thanh trống rỗng, chỉ có cô đơn và hiu quạnh.
“Đừng nghĩ nhiều quá.” Anh dỗ dành, “Ngủ đi.”
Giữa tháng 4 năm đó, vòng ba của cuộc thi ban nhạc underground toàn quốc do một công ty ở Thượng Hải tổ chức chính thức bắt đầu, tỉ lệ nhắc tên và ủng hộ của ban nhạc Hằng Tinh Nhỏ tăng lên vùn vụt. Ba người họ thay phiên nhau chơi đa dạng các loại nhạc cụ, thêm yếu tố post rock vào khiến giai điệu thêm sống động, thuận buồm xuôi gió tiến thẳng vào top 4 cả nước.
Rồi từ trận chiến này đến trận chiến khác, tiến vào top 3.
Số người đến ủng hộ tăng lên theo cấp số nhân, nhìn đâu cũng thấy cổ động viên cầm băng rôn hò hét cổ vũ cho họ. Hai ngày trước vòng chung kết cả nước, họ nghỉ ngơi ngay trên sân luyện tập, khi đó đã gần đến tháng năm.
Bây giờ họ muốn làm một bài thuần post rock.
Lương Tự nhíu mày nhăn trán vì phần nhạc đệm, cả nhóm suy nghĩ suốt mấy đêm liền vẫn không nghĩ ra. Thậm chí Trần Bì không còn hứng nói hài độc thoại, Chu Hiển và Lý Vị vẫn tìm kiếm trên mạng.
“Tao ra ngoài chút.” Lương Tự nói.
Khi anh ra khỏi sân tập, mặt trời đã lên cao, vốn dĩ định về khách sạn trước, nhưng chợt nhìn thấy Đàm Gia Minh đứng ở góc đường đối diện. Đàm Gia Minh nghe điện thoại, trông như đang đợi ai đó. Hai phút sau, một người đàn ông đội mũ bước đến.
Anh không thấy rõ mặt người đó, nhưng bóng lưng thì không thể quên được.
Ô tô qua lại trên đường, đèn đỏ làm họ cách nhau rất xa. Sau vài ba câu ngắn ngủi, người đàn ông đó vội vã bỏ đi, Đàm Gia Minh đứng đó một lúc rồi quay đầu lại.
Dưới cột đèn giao thông, Lương Tự nở nụ cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
Anh không ngừng gật gù, đi vào con hẻm bên tay phải.
Vẫn là quán rượu lụp xụp đó, trong quán có tốp ba tốp năm ngồi uống rượu.
Lương Tự xách vài chai đi vào góc trong cùng, mới uống được nửa chai thì Đàm Gia Minh đã đến đây.
Hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí yên tĩnh hồi lâu.
“Muốn nghe kể chuyện không?” Sau đó, Đàm Gia Minh hỏi anh.
Lương Tự ngước mắt khỏi chai rượu, ánh mắt như say như tỉnh đó cực kỳ lạnh nhạt. Anh chán nản ngửa đầu một hơi uống cạn phần rượu còn lại, rồi tự rót cho chính mình một ly trong im lặng.
“Tôi nhớ cậu từng hỏi tôi vì sao đồng hồ này không chạy.” Đàm Gia Minh nhìn cổ tay của mình, “4 giờ 52 phút chiều ngày 24 tháng 4 âm lịch năm 1994, cô ấy qua đời lúc cấp cứu.”
Đàm Gia Minh mỉm cười nói thêm: “Bạn gái của tôi.”
Tay đang cầm ly rượu của Lương Tự khẽ nhúc nhích.
“Có nghe về ban nhạc Sấm Sét huyền thoại bao giờ chưa? Chắc là bố cậu không nhắc đến.” Đàm Gia Minh nói, “Lúc đó có bốn người, bạn gái tôi, tôi, một người anh em cũng ra đi trong tai nạn xe đó.” Dừng một lúc mới nói, “Người cuối cùng là bố cậu.”
Lương Tự ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Anh ấy lớn tuổi nhất.” Đàm Gia Minh nói, “Bọn tôi gọi anh ấy là anh cả.”
Có người vào quán rượu, la lớn lấy hai lạng.
“Có lẽ sẽ khác với những gì có liên quan mà cậu từng nghe thấy.” Đàm Gia Minh nói với vẻ khó khăn, “Anh ấy cũng là nạn nhân trong vụ tai nạn xe hơi đó, gãy xương sườn, đứt gân tay, cả đời này không cầm guitar được nữa.”
Đàm Gia Minh không muốn nhớ lại vụ tai nạn đó.
Cả nhóm họ vừa giành chiến thắng trong một cuộc thi nhạc underground lớn, định chơi bời một hôm, tối hôm đó mưa tầm tã. Cả nhóm gọi Lương Binh là anh cả, còn biết anh đã có vợ và một đôi trai gái, hỏi đùa anh rằng chừng nào đón chị dâu họ đến Bắc Kinh đây.
Lương Binh cười cười nói: “Sắp rồi.”
Lúc đó hình như đang vội qua kịp đèn giao thông, vì mưa quá lớn nên không thấy rõ con đường phía trước. Thời gian của đèn giao thông trên con đường đó thay đổi quá nhanh, nước mưa xối mạnh làm kính chắn gió mờ đi, thế nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hai chiếc xe ngược hướng đâm thẳng vào nhau.
Đàm Gia Minh nhớ lúc đó mình là người lái xe, nhưng khi tỉnh lại tại bệnh viện sau hơn một tháng, Lương Binh đã gánh hết mọi tội lỗi. Nhóm họ bốn người chỉ còn lại hai, đôi vợ chồng trong chiếc xe kia cũng mất đi một người.
“Năm đó tôi 24 tuổi.” Đàm Gia Minh nặng nề thở ra, “Từ đó hai bàn tay trắng.”
Sau những năm tháng hoang mang hỗn loạn đó, Đàm Gia Minh bắt đầu lang thang khắp nơi, trong bốn năm Lương Binh ở tù, Đàm Gia Minh đã gửi tiền cho ba mẹ con dưới danh nghĩa là anh cả, nhưng bị trả lại toàn bộ.
Đàm Gia Minh từng hỏi Lương Binh vì sao không quay về, người đàn ông năm mươi tuổi chỉ lắc đầu.
Trong quán rượu, Lương Tự cúi đầu, không thốt ra một câu nào.
Ngần ấy năm qua, làm một người con, anh không muốn người khác động chạm đến bố mình dù chỉ một chút, trong lòng bảo vệ nhưng cũng oán giận người đó. Từ khi Lương Binh bỏ đi, Thẩm Tú phải gánh vác cả gia đình, ông nội trồng cây bán lấy tiền, lưng mang vác biết bao điều không thể nói ra suốt hơn mười năm.
“Ban đầu cũng thử t.ự t.ử nhưng được cứu.” Đàm Gia Minh kể, “Lúc đó tôi cảm thấy cuộc đời quá dài, làm người quá mệt mỏi.” Nỗi cô đơn trong giọng nói đầy thê lương, “Đến nhà tù thăm anh cả, anh ấy cũng không gặp tôi.”
Lương Tự vẫn giữ nguyên tư thế cúi gằm đầu.
“Sau đó không biết là hôm nào tự dưng tỉnh ngộ.” Đàm Gia Minh nói, “Tôi nhớ hôm đó nắng rất đẹp, trời rất xanh, có cả gió, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Quán rượu dần vắng người, sắc trời tối sầm lại.
“Ban đầu nghĩ rằng mấy lời này dù có thối rữa trong bụng cũng sẽ không kể cậu nghe.” Trước khi rời đi, Đàm Gia Minh nói, “Nhưng tôi muốn anh ấy đứng cạnh cậu với tư cách là một người bố.”
Đàm Gia Minh nói xong thì đi, Lương Tự cúi đầu im lặng.
Lúc anh về khách sạn, Dư Thanh vẫn chưa ngủ, mới tắm rửa xong trông sạch sẽ vô cùng. Ngửi thấy người anh toàn mùi rượu, cô nhíu chặt mày, lập tức đi pha trà hoa cho anh.
Lương Tự ôm chặt cô từ phía sau.
Dư Thanh không biết vì sao anh lại uống nhiều thế này, chỉ ngoan ngoãn để anh ôm vào lòng, không nhúc nhích.
Hơi thở nặng nề của anh phả vào cổ cô, anh như một kẻ bất lực trôi nổi giữa đại dương.
Cô thỏ thẻ hỏi anh: “Sao vậy anh?”
“Ừm.” Anh lầm bầm đáp, “Để anh ôm một lát.”
Trông Lương Tự như chỉ uống say, nét mặt không có gì quá kỳ lạ, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ rồi ôm cô ngủ. Dư Thanh nhìn vẻ phờ phạc của anh dưới ngọn đèn tường trong đêm, chầm chậm vuốt ve chân mày của anh.
Nửa đêm Lương Tự thức dậy, thực ra anh không hề chợp mắt.
Anh rón rén xuống giường, mở cửa ra ngoài hút thuốc. Gió từ lỗ thông gió ngoài hành lang thổi tung áo sơ mi của anh, Lương Tự cúi đầu hút hết điếu này đến điếu khác suốt đêm.
Hôm sau mặt trời lên, mọi thứ vẫn như cũ.
Dư Thanh cũng đi theo anh đến sân tập, họ dành cả ngày hôm đó chỉ để luyện tập.
Dư Thanh và Lý Vị vừa xem vừa giúp chuyện lặt vặt, bên tai chỉ là những giai điệu u ám và buồn bã.
Phần nhạc đệm có một đoạn âm thanh từ thảm họa tàu con thoi Challenger.
Cả phần biểu diễn toát ra một cảm giác khó diễn tả thành lời, trông Lương Tự lúc đánh trống cực kỳ bình tĩnh.
Sự bình tĩnh đó kéo dài đến sáng sớm ngày thi chung kết, giống như một ngày bình thường như trước đây.
Tại địa điểm thi là một biển người vô cùng phấn khích.
Họ là ban nhạc cuối cùng lên thi, trước đó khán giả dưới sân khấu đã sôi nổi hơn hẳn, bầu không khí sôi sục đó khiến sự bình tĩnh của anh thêm sâu đậm hơn.
Trước khi lên sân khấu, Lương Tự nhận được một cuộc gọi, hai bên cùng im lặng một phút, sau đó nghe thấy người ở đầu bên kia nói:
“Lên đi, như một chiến sĩ.” Nói xong thì cúp máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT