Chương 13: Tùy tùng
29 tháng chạp, 2 ngày cuối cùng trong năm, nhóm tử tù cũng được mang ra hành hình, vì đêm giao thừa kỵ máu tanh, cả tháng giêng cũng kỵ hành quyết
Từ hôm 28 tháng chạp đến giờ, Lục Viễn Đạt vẫn chưa ra khỏi vương phủ. Có người nói, hắn ở trong phủ uống hết 10 vò rượu mạnh, say đến không còn hình dạng, nhưng cũng có người nói, hắn không có uống say, chỉ là mắt ửng đỏ, ngồi bất động bên cạnh ao sen
Bất luận ra sao, đến gia yến vào đêm giao thừa, hắn vẫn trưng bộ dạng bình tĩnh, đem những câu chúc tết nói ra một cách hoàn mỹ không chỗ nào chê.
Nếu như... nếu như không phải sau khi gia yến xong, Lục Viễn Đạt đè chặt Lục Khai Hoàn đấm cho 2 phát, Lục Khai Hoàn đã tưởng rằng Cơ Dao đối với hắn ta không là gì cả, cũng sẽ cho rằng Lục Viễn Đạt máu lạnh vô tình
Mỗi lần gia yến đều rất long trọng, cũng đều rất khiến người mệt mỏi. Loại mệt này không phải chỉ có hạ nhân bận bịu chuẩn bị cung yến, mà ngay cả chủ nhân cũng vô cùng mệt mỏi. Mỗi người đều phải khoác lên mình những y phục lộng lẫy nhất đến ăn mừng tất niên, tuy rằng mùa đông ở kinh thành nhiệt độ rất thấp, nhưng Lục Khai Hoàn cũng chỉ khoác lên mình y phục của hoàng tử, bên ngoài choàng một lớp áo giữ ấm, đến cung điện thì tự mình cởi ra
Bởi vì hắn đau lòng Mạnh Sênh, nên hắn đặc biệt lưu y lại trong điện, đổi thái giám khác hầu hạ bên ngoài, đồng thời cũng hứa với Mạnh Sênh, sau khi cung yến kết thúc sẽ trở về đổi y phục, hiện tại hắn mang y đi lên đài cao ngắm trăng, xem hoa nở
Thời điểm ngắm trăng tốt nhất trên đài ngắm chính là vào tết trung thu, cũng xem những khóm hoa đua nở tốt nhất, mà đài ngắm cảnh cũng không phải ai cũng có thể lên. Nếu như không phải là tùy tùng đi theo bên người chủ nhân, thì nô tài không có tư cách để vào.
Cho nên khi cung yến gần đến hồi kết, hắn cố ý để rượu đổ lên người, lấy cớ đi đổi y phục, đưa Mạnh Sênh lên đài ngắm cảnh. Hắn đi rất gấp, cũng không mang theo những người hầu khác, bóng đêm mông lung, mà Lục Khai Hoàn cũng không phòng bị, nên mới bị Lục Viễn Đạt đánh lén, mặt liền chịu khổ
Lục Khai Hoàn nhân lúc Lục Viễn Đạt lấy lại sức lực, hắn đưa tay bóp chặt lấy cổ của Lục Viễn Đạt, quay người một cái, ấn mạnh Lục Viễn Đạt trên tường, nhất thời vị trí của hai người đổi cho nhau, bây giờ người bị khống chế là Lục Viễn Đạt, nhưng dường như Lục Viễn Đạt đã điên rồi, không ngừng vùng vẫy, xé đi góc áo của Lục Khai Hoàn, đôi mắt đỏ ửng khóa chặt trên người hắn – đôi mắt kia khiến cho hắn liên tưởng đến con sói mà hắn săn được ở bãi săn bắn hoàng tộc, khi ấy, hắn tuổi trẻ nóng tính, cảm thấy trong thiên hạ không có chuyện nào có thể làm khó hắn, vì vậy hắn mang sói hoang về trong cung nuôi, đeo lên cổ nó dây xích sắt được đặc chế, nỗ lực thuần dưỡng nó, để đến kỳ săn bắn kế tiếp, mặc hắn sử dụng
Sói, sinh vật trời sinh kiêu ngạo cực điểm, nó sẽ không giống chó, khuất phục trước một miếng thịt, một ngụm nước, nếu như để có thể sống tiếp mà nằm rạp dưới chân người khác, vậy thì sói thà chọn ngước cao đầu mà chết, cũng sẽ không nguyện ý cuối đầu, sống cuộc sống tạm bợ
Lúc con sói sắp chết vì đói, Lục Khai Hoàn đã từng đến nhìn qua nó, đôi mắt ấy, hắn vĩnh viễn không quên
Đó là ánh mắt ngoan cố, chống cự, mặc dù biết bản thân ở tuyệt cảnh, bất cứ khi nào cũng có thể chết, nhưng ý chí chiến đấu trong nó không hề mất, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề thay đổi
Thậm chí Lục Khai Hoàn còn có chút hoài nghi, ánh sáng cừu hận bên trong đôi mắt của nó, dường như khiến hắn chấn động, ngay khi hắn đã buông bỏ, sai cung nhân thả xích, thì nó cũng đã đoạn khí mà chết
"Lục Khai Hoàn....." Lục Viễn Đạt bị hắn bóp cổ, khi nói chuyện vô cùng khó khăn, chỉ có thể đứt quãng nói từng chữ "Nỗi đau hôm nay của ta, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp mười lần!"
"Gấp mười lần?" Câu nói của Lục Viễn Đạt khiến cho Lục Khai Hoàn nhớ đến những chuyện xảy ra ở đời trước, hắn lấy lại tinh thần, cười lạnh "Nhị hoàng huynh, con người của ta đều là người không phạm ta ta không phạm người. Ngươi đừng tưởng rằng, chuyện con chim Ưng kia là do ngươi cùng Cơ Dao cố ý hãm hại ta, ta nói cho ngươi biết, mọi chuyện ta đều nắm rõ! Ban đầu là do các ngươi bày chuyện, ta chỉ là mượn lực đẩy lực, mượn tay thái tử cho ngươi một chút giáo huấn nhỏ mà thôi, ta khuyên ngươi thất thời một chút, đừng tiếp tục đánh ý đồ lên người ta"
Lục Khai Hoàn thả lỏng tay, sau lại bồi thêm một quyền lên mặt hắn, rồi mới nghênh ngang rời đi
Vì việc này mà trì hoãn một ít thời gian, khi Lục Khai Hoàn trở lại trong cung của chính mình, thời gian cũng đã trễ, Mạnh Sênh đã nằm sấp trong viện mà ngủ
Lục Khai Hoàn chậm rãi đi đến, đem áo khoác lông chồn, nhẹ nhàng đắp trên người của Mạnh Sênh, dựa vào ánh trăng sáng, hắn tinh tế ngắm nhìn miêu tả lại đường nét trên gương mặt của Mạnh Sênh – gương mặt này, so với trí nhớ trước của hắn thì trẻ hơn nhiều, bên má còn mang theo nét trẻ con, từ giữa mi gian có thể nhìn ra phong thái tuyệt hảo sau này
Đột nhiên, từng chùm tia sáng bắn lên trời, tạo ra từng đợt âm thanh nhức óc, Lục Khai Hoàn xoay người nhìn lại, ngắm nhìn tia sáng xanh hóa thành đóa mẫu đơn, tầng tầng lớp lớp, vô cùng đẹp mắt
Tiếng vang lớn này đã khiến cho Mạnh Sênh tỉnh giấc, đôi vai gầy yếu của y khẽ run, lông mi dài mảnh khẽ nhấc lên
Mạnh Sênh có chút mờ mịt, nhìn Lục Khai Hoàn, ngay sau đó, từng trận vang lớn nối tiếp nhau, dần dần cũng khiến cho thần trí của y thanh tỉnh triệt để, y đột nhiên đứng lên, nắm lấy ống tay áo của Lục Khai Hoàn
"Pháo hoa bắt đầu rồi!"
Lục Khai Hoàn khẽ hạ tầm mắt, có chút hổ thẹn nói "Xin lỗi, Mạnh Sênh, ta về trễ...."
Khi pháo hoa bắt đầu thì cổng vào đài ngắm trăng cũng đã phong bế, bên ngoài có thị vệ trông coi, bất luận là ai thì cũng không được tiến vào
Đương nhiên Mạnh Sênh cũng hiểu điều này, nhìn ánh sáng nơi đáy mắt của hắn thoáng hạ, như áng mây che đi ánh trăng
"Không sao cả, điện hạ không cần nói xin lỗi với nô tài, nô tài hiểu, nhất định là trên đường trở về có chuyện gì đó đã xảy ra, nên mới khiến cho điện hạ về trễ"
Dứt lời, Mạnh Sênh dựa bên người Lục Khai Hoàn, ngước lên gương mặt tươi cười, hai bên má như ẩn hiện lúm đồng tiền
"Ở trong sân cũng có thể thấy được pháo hoa nha, ở đây ngắm cũng rất tốt, thanh thanh tĩnh tĩnh"
Rõ ràng ngày đông giá rét, nhưng Lục Khai Hoàn cảm thấy 1 tia rét lạnh cũng đều không có
Mạnh Sênh chính là tia nắng ấm áp duy nhất mà Lục Khai Hoàn có thể tóm lấy
Lục Khai Hoàn không nhịn được ôm chặt lấy Mạnh Sênh, hắn đặt cằm lên chóp đầu mềm mại của Mạnh Sênh, chậm rãi mở miệng
"Mạnh Sênh, năm nay ta đã 20 tuổi, khi hoàng tử tới tuổi cập quan sẽ phải ra cung, ở trong phủ của mình.... Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có nguyện ý cùng ta rời đi?"
"Điện hạ nói gì vậy? nô tài tự nhiên là...."
"Mạnh Sênh!" Lục Khai Hoàn chặn lại lời y, đứng đối diện với y, nắm lấy bờ vai y, thần sắc nghiêm túc nhìn y, trong mắt hắn dấy lên tia ấm nóng, đau lòng mà Mạnh Sênh không hiểu
"Ta không hỏi chuyện với nô tài của ta, người ta đang hỏi là người tên Mạnh Sênh, có nguyện ý cùng ta rời đi hay không? Ta phải nói cho ngươi biết, ta sẽ tham gia tranh đấu hoàng quyền, ta muốn có một ngày ngồi lên ngai vàng, nhưng đi con đường này hung hiểm vô cùng, giống như chuyện chim Ưng lần trước, đó cũng chỉ là màn mở đầu mà thôi, theo sau đó sẽ có muôn vàn mối hung hiểm khác, nếu như ngươi sợ hoặc tâm lý có chút dao động, thì xin ngươi hãy nói cho ta biết, ta sẽ để ngươi an toàn ở trong cung, vĩnh viễn sẽ không để ngươi cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm này"
Những lời này, lúc ở trong địa lao hắn đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, bởi vì thực tế đời trước chứng minh, hắn đã không bảo vệ Mạnh Sênh chu toàn được, huống chi, đời này hắn chưa phải là hoàng đế
Cho nên, phương pháp an toàn nhất, chính là buông tay y, để Mạnh Sênh ở trong cung, như vậy Mạnh Sênh sẽ có thể rời xa trung tâm của tranh đấu, cũng rời xa tất cả mọi nguy hiểm
Cho dù phương pháp này khiến hắn đau đến không muốn sống, khiến hắn lại tiếp tục nếm trải sự tận cùng cô độc
Nhưng lần này, Lục Khai Hoàn đã đem hết thảy quyền quyết định vào tay y, mà hắn, chỉ là người trông đợi vào phán quyết cuối cùng
"Tử Chân, ta và ngươi cùng đi"
Mạnh Sênh vẫn như vậy, vẫn luôn cho hắn một kim bài miễn tử