Chương 997

“Đúng vậy, chính cô không biết vết thương trên cổ tay cô là như thế nào, nhưng tôi biết, vết thương trên cổ tay cô, chính là một hình tròn, chỉ lớn hơn vết đỏ một chút, cho nên bởi vậy có thể thấy được, người nọ chính là vì muốn xóa nốt ruồi son của cô, mới đánh cô ngất xỉu.”

“Vậy mà là như vậy sao?” Tay phải Bạch Dương vuốt v e cổ tay trái quấn băng gạc.

Lâm Diệc Hàng đi tới: “Cho nên tôi mới hỏi cô, nốt ruồi son này có ý nghĩa gì, hoặc là nói, nốt ruồi son này, có phải đại biểu cho cái gì hay không, cho nên người kia mới muốn xóa bỏ.”

Đôi mắt Bạch Dương mất đi ánh sán, †rong mắt một mảnh mờ mịt, lắc đầu trả lời: “Tôi không biết, nốt ruồi son này của tôi là trời sinh, có thể đại biểu cái gì?”

Nếu thật sự có thể đại biểu cho cái gì, chủ nhân nốt ruồi son như cô, không có lý do gì không biết.

Hơn nữa, một nốt ruồi son mà thôi, cô thật sự không rõ, vì sao lại làm cho người †a nhìn không quen.

“Được rồi, xem ra nốt ruồi son của cô che giấu bí mật rất sâu, sâu đến mức chủ nhân như cô cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên có một điểm tôi có thể xác định”

Lâm Diệc Hàng rút ra một bàn tay, sờ cằm mở miệng: ‘Đó chính là nốt ruồi son này, có thể sinh ra uy hiếp đối với người khác, cho nên người kia mới vội vàng muốn xóa bỏ.”

Đó là những gì anh ta phân tích dựa trên tâm lý học.

Hơn nữa ngoại trừ cái này, anh ta cũng không cách nào giải thích, nốt ruồi son này có cái gì đáng để người ta nhớ thương.

“Uy hiếp…” Bạch Dương cúi đầu, nhẹ giọng đọc hai chữ này một lần, trong lòng tràn đầy châm chọc.

Có thể không châm chọc sao? Dưới tình huống cô không biết, lại có thêm một kẻ địch.

Hơn nữa cô cảm thấy sự tồn tại của cô, giống như là uy hiếp của tất cả mọi người, ví dụ như Cố Tử Yên, lại ví dụ như bây giờ.

Lúc trước là cô uy hiếp Cố Tử Yên, cho nên Cố Tử Yên muốn giết cô, cho rằng như vậy, mới có thể lâu dài với Phó Kình Hiên.

Mà hiện tại, ngay cả một nốt ruồi trên người cô, thế mà đều trở thành uy hiếp của người khác.

Vậy lần sau cái gì sẽ trở thành mối đe dọa của người khác, tóc? Hay là da chết trên người?

Nhìn ra Bạch Dương mệt mỏi, Lâm Diệc Hàng điều chỉnh độ giường bệnh cho cô: “Nghĩ tốt đi, người này tuy rằng cũng xem cô là uy hiếp, nhưng cô ta cũng không phải muốn mạng của cô, bằng không trực tiếp giết cô không phải tốt hơn sao? Nhưng cô †a hết lần này tới lần khác chỉ muốn xóa đi nốt ruồi của cô, cho nên tôi nghĩ kế tiếp, cô †a hẳn là sẽ không làm gì cô nữa, dù sao uy hiếp trên người cô đã không còn vấn đề với cô ta, về phần uy hiếp gì, chờ bắt được người tự nhiên liền rõ ràng, được rồi, cô ngủ trước một lát đi, não cô còn chưa lành, cần nghỉ ngơi nhiều, bằng không lát nữa sẽ buồn nôn.”

Bạch Dương khẽ gật đầu ừ một tiếng: “Tôi biết, cảm ơn”

Nói thật, hiện tại cô đã bắt đầu có chút buồn nôn, đầu càng choáng váng lợi hại.

Bạch Dương nhắm mắt lại, đầu hơi nghiêng sang một bên, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Lâm Diệc Hàng nghe thấy cô vững vàng hô hấp, xoay người đi ra ngoài.

Phía bắc thành phố, thôn trong thành phố.

Một số bác gái lớn ngồi dưới gốc cây lớn, nhìn những cảnh sát và vệ sĩ quần áo đen, thấp giọng nghị luận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play