*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Dương lấy khăn ra lau tay cho Phó Kình Duy: “Đấu cho tốt, nếu thắng thì tôi sẽ giúp cậu ký tên vào hợp đồng huấn luyện. Nếu thua, chúng ta cùng mất mặt, về nhà có thể cậu còn bị đánh đấy.”

“Tôi sẽ không làm anh trai mất mặt đâu.” Trong mắt Phó Kình Duy đầy vẻ kiên định và nhiệt tình: “Chắc chắn tôi sẽ thắng!”

Chỉ là thi đấu giữa bạn học với nhau, nhưng Bạch Dương lại thấy ngọn lửa rực cháy trong mắt cậu thiếu niên này.

Phó Kình Hiên mà cô gặp luôn bình tĩnh và kiềm chế, xử lý mọi việc đâu vào đấy, mà cậu thiếu niên trước mắt lại tràn đầy nhiệt huyết.

Cậu bé như một phiên bản khác của Phó Kình Hiên.

Bạch Dương nén lại cảm xúc trong lòng, nhẹ giọng nói: “Đi đi, hy vọng cậu không để tôi tới đây một chuyến vô ích.”

Phó Kình Duy gật đầu, nhanh chóng bước vào sân bóng.

Sau khi Trình Minh Viễn theo Bạch Dương vào thì vẫn luôn ở một bên im lặng lắng nghe, anh ta không ngờ Bạch Dương lại dũng cảm như thế, cô dám giấu Phó Kình Duy lấy thân phận phụ huynh giúp Phó Kình Duy ký tên vào hợp đồng huấn luyện của đội bóng rổ.

Khi Bạch Dương nói chuyện với Phó Kình Duy, anh ta còn lén quay video lại.

Lúc này cuộc thi đã bắt đầu, sau khi Phó Kình Duy vào sân bóng, Bạch Dương đã cổ vũ hò hét bất chấp hình tượng để cổ vũ cho cậu bé. Trình Minh Viễn chợt nói: “Sau này Phó Kình Duy phải vào Phó Thị làm việc, cô ký hợp đồng huấn luyện giúp cậu ấy để cậu ấy chơi bóng rổ, không sợ Kình Hiên trách tội à?”



Phó Kình Hiên đang ngồi trong văn phòng, nhận được tin nhắn của Trình Minh Viễn, anh mở ra, ánh mắt thoáng tối lại

Sau đó anh nhấp vào video đầu tiên.

Phó Kình Hiên nhìn thấy Bạch Dương ung dung bình tĩnh đáp trả những vị phụ huynh kia, khi mấy người đó chất vấn thực lực của Phó Kình Duy, cô đã cho mấy đứa trẻ thi đấu, ba trận thắng hai.

Hoá ra ngày đó Phó Kình Duy chạy tới chỗ Bạch Dương là vì muốn tham gia huấn luyện, nhưng không dám tìm anh nên mới đi tìm cô nhờ giúp đỡ.

Phó Kình Hiên khẽ cau mày, anh không vui lắm về việc Bạch Dương tự ý đến trường giúp Phó Kình Duy giải quyết sự việc, nhưng vẫn kiên nhẫn xem tiếp.

“Đấu cho tốt, cậu mà thua sẽ khiến anh trai cậu mất mặt.”

Trong video, Bạch Dương đưa khăn cho thiếu niên, trò chuyện đôi câu với cậu, khi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt cô dừng trên mặt cậu nhóc hơn mười giây, vì Trình Minh Viễn quay từ bên cạnh nên Phó Kình Hiên không nhìn thấy vẻ mặt cô.

Sau khi xem xong, Phó Kình Hiên lại nhấp vào video thứ hai.

Bạch Dương vừa cổ vũ cho Phó Kình Duy vừa bình tĩnh nói: “Anh ấy muốn hỏi tội thì cứ để anh ấy tới đi.”

“Anh ấy phải tự kiểm điểm bản thân.”

“Kiểm điểm xem bản thân làm anh trai kiểu gì vậy, nên nhìn xem Phó Kình Duy muốn sống một cuộc sống thế nào chứ, đừng đợi đến khi sau này xảy ra chuyện rồi mới hối hận.”

Cô gái này tự ý giúp em trai anh, còn muốn anh tự kiểm điểm bản thân?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play