Chương 894

Bà cụ nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt của Bạch Dương, cuối cùng cảm khái thở dài: “Được rồi! Kình Duy đưa Bạch Dương ra ngoài đi.”

“ỒI” Phó Kình Duy trả lời với bộ dạng buồn thiu.

Cậu ta không hiểu tại sao chị Bạch Dương lại nhẫn tâm không đi gặp anh hai.

Anh hai là bệnh nhân, thăm bệnh nhân thì cũng chả sao mà.

Bạch Dương chào tạm biệt bà cụ rồi đi theo sau Phó Kình Duy ra khỏi phòng bệnh.

Hai người lặng lẽ đi đến thang máy.

Nhìn thấy thang máy đến rồi, Phó Kình Duy đột nhiên dừng chân, quay người nhìn Bạch Dương ở phía sau: “Chị Bạch Dương!

Phía trước không xa là phòng chăm sóc đặc biệt của anh hai, chị thật sự không đi thăm một chút à?”

“Không đi!” Bạch Dương thẳng thừng từ chối.

Phó Kình Duy nắm hai bên tay: “Chị Bạch Dương, anh hai bị thương rất nặng, chị đi thăm anh ấy đi, xin chị đó.”

Cậu ta cúi đầu cầu van xin Bạch Dương.

Bạch Dương ngạc nhiên trước sự cố chấp của cậu ta, cô nhíu hàng lông mày xinh đẹp: “Phó Kình Duy! Cậu không thấy là không phải cậu đang cầu xin tôi mà là đang ép tôi hay sao?”

“Em không có, em không nghĩ nhiều đến vậy, nhưng em biết em làm vậy thì khả năng chị đồng ý sẽ cao hơn.” Phó Kình Duy đứng thẳng người nhìn cô và nghiêm túc nói.

Dứt lời, cậu ta không đợi Bạch Dương mở miệng, bỗng nhiên cậu ta nắm lấy cánh †ay của Bạch Dương rồi dẫn Bạch Dương chạy về phía trước.

Đợi sau khi Bạch Dương phản ứng lại thì đã ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt của Phó Kình Hiên rồi.

Phòng chăm sóc đặc biệt và phòng bệnh bình thường có sự khác biệt rất lớn.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả vách tường đều là gương. Bạch Dương không cần đi vào, cũng đã rất dễ dàng nhìn thấy tình hình ở bên trong.

Phó Kình Hiên nằm trên giường bệnh nhợt nhạt như tờ giấy, thân trên tr ần trụi quấn đầy vải gạt, nhất là phía sau lưng như phủ lên một tấm thảm trắng như tuyết.

Lớp vải gạt dày như thế, diện tích lớn như thế, nhưng cũng có thể tưởng tượng được vết thương của Phó Kình Hiên nặng đến mức nào.

“Chị Bạch Dương! Chúng ta vào trong thăm đi.” Phó Kình Duy đặt tay lên nắm cửa.

Bạch Dương lắc đầu từ chối: “Thôi! Tôi đã nhìn thấy anh ta rồi, cũng nên đi rồi.”

“Nhưng… Phó Kình Duy định nói gì đó.

Bạch Dương mím đôi môi đỏ: “Phó Kình Duy! Tôi vốn không muốn đến đây, là cậu cứ kéo tôi đến đây, giờ tôi đã nhìn thấy Phó Kình Hiên rồi, cậu cũng đừng được đằng chân lân đằng đầu”

Sắc mặt của Phó Kình Duy đỏ bừng: “Em không có ý được đằng chân lân đằng đầu, em chỉ muốn chị đến thăm anh hai thôi.”

“Tại sao tôi phải đến thăm anh ta? Anh †a là gì của tôi?” Bạch Dương lạnh lùng nhìn cậu ta.

Phó Kình Duy mở miệng định nói đương nhiên là vợ của anh hai, nhưng lại ý thức được chị và anh hai đã ly hôn từ sớm rồi.

Cứ như thế, lời nói vừa định vụt ra thì Phó Kình Duy lại không nói được lời nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play