Phó Kình Hiên nhàn nhạt nhìn anh ta, không thèm để ý đến mà hỏi Trình Minh Viễn: “Bạch Dương đã đi vào rồi sao?”

“Đúng vậy, vừa đi vào.” Trình Minh Viễn nhún vai. Advertisement

Phó Kình Hiên đặt tay trên xe lăn, vô thức siết chặt lại.

Lục Khởi thấy anh nói chuyện với Trình Minh Viễn mà không để ý tới mình thì vô cùng tức giận: “Phó Kình Hiên, anh có ý gì, tôi đang hỏi anh đấy.”

Phó Kình Hiên nhíu mày, vẫn không để ý tới.

Anh biết rõ loại người Lục Khởi này, càng quan tâm thì anh ta càng được nước lấn tới.

Cho nên không cần phải quan tâm. Advertisement

Quả nhiên Lục Khởi thấy Phó Kình Hiên vẫn làm lơ mình, giống như đánh vào bông, vô cùng bất lực.

Anh ta dứt khoát đi hỏi Trình Minh Viễn: “Có phải anh biết anh ta đến đây làm gì đúng không?”

“Không phải rất rõ ràng sao? Anh ấy biết Bạch Dương làm phẫu thuật nên đến xem”

Trình Minh Viễn chỉ vào phòng phẫu thuật nói.

Lục Khởi liếc mắt nhìn Phó Kình Hiên: “Bé cưng phẫu thuật thì liên quan gì đến anh ta, còn cần anh ta đến xem à, cũng không phải là con của anh ta.”

Phó Kình Hiên nhíu mày.

Trình Minh Viễn càng ho hai tiếng.

Thật ra đó là con của anh đấy.

Nhưng Trình Minh Viễn sẽ không nói ra lời này, đành cười nói: “Dù sao Bạch Dương cũng là vợ trước của anh ấy, anh ấy đến xem cũng rất bình thường.”

“Bình thường con khỉ, sau khi ly hôn thì không còn có quan hệ gì nữa, anh ta đột nhiên đến xem bé cưng chắc chắn không có ý tốt.” Lục Khởi đề phòng nói.

Phó Kình Hiên vẫn không để ý tới anh ta, anh cụp mắt xuống che đi sự u ám trong mắt.

Đúng vậy, sau khi ly hôn thì không còn có quan hệ gì nữa, sau khi đứa bé trong bụng Bạch Dương không còn thì hai người sẽ hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ.

Như vậy cũng tốt, mọi chuyện quay về thời điểm ban đầu, nhưng vì sao trong lòng anh lại không dễ chịu?

Phó Kình Hiên xoa ngực, trong mắt lóe lên sự mờ mịt.

Mà lúc này, trong phòng phẫu thuật.

Bạch Dương nằm trên bàn phẫu thuật, một y tá cầm thuốc gây tê đi tới tiêm vào cánh tay cô.

Mấy giây sau cô cảm giác choáng váng, mí mắt cũng dần nặng nề.

Cô nhanh chóng nhắm mắt lại, hoàn †oàn ngủ say.

Lâm Diệc Hàng mặc đồ phẫu thuật đi tới nhìn Bạch Dương bàn phẫu thuật.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn cô ở khoảng cách gần như thế.

Ngoại hình của cô không tệ, còn đẹp hơn Tử Yên một chút, khuôn mặt cũng thanh thoát hơn Tử Yên.

Khó trách Tử Yên ghen ty với cô như thế.

“Gây tê thế nào?” Lâm Diệc Hàng thu hồi ánh mắt, cầm lấy dao phẫu thuật lên lau sạch, giọng lạnh băng hỏi.

Y tá vội vàng trả lời: “Tôi đã làm theo lời anh nói, chỉ gây tê ba phần, có lẽ khoảng hai mươi phút nữa cô ấy sẽ tỉnh lại, cảm nhận cũng sẽ được khôi phục lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play