Bạch Dương nheo mắt nhìn Trình Minh Viễn. Advertisement

Trình Minh Viễn vội vàng giơ tay lên: “Đâu có đâu có, sao tôi có thể bắt nạt một đứa bé chứ, tôi chỉ đùa giỡn với nó thôi.”

“Mặt Đậu Đậu đỏ bừng kìa, còn nói là đùa giỡn gì chứ.” Bạch Dương đau lòng xoa khuôn mặt đã đỏ bừng của Đậu Đậu: “Sao anh lại giống Phó Kình Hiên thế chứ.”

Nghe thấy cô nhắc đến cái tên này, trong mắt Trình Minh Viễn lóe ra tia sáng sắc bén: “Kình Hiên? Anh ấy làm sao?”

“Tối qua anh ta cũng xoa mặt Đậu Đậu, khiến mặt Đậu Đậu đỏ bừng lên, đàn ông các anh đúng là không biết chừng mực gì cả.” Bạch Dương lườm anh ta nói. Advertisement

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Anh ấy xoa mặt Đậu Đậu? Tối qua sau khi tôi rời đi, hai người các cô gặp Kình Hiên sao?”

Bạch Dương đưa chiếc thìa nhỏ cho Đậu Đậu, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống: “Đúng vậy, Đậu Đậu đói, tôi dẫn cậu nhóc đi ăn gì đó, lại gặp Phó Kình Hiên trong nhà hàng, sau đó Đậu Đậu muốn đi vệ sinh, tôi không tiện vào nhà vệ sinh nam, vì vậy nhờ anh ta dẫn Đậu Đậu đi.”

“Như vậy à” Trình Minh Viễn gật đầu.

Đậu Đậu húp một ngụm cháo, đột nhiên nói ra: “Chú Phó còn bị thương nữa đấy.”

“Bị thương?” Trình Minh Viễn kinh ngạc nhìn Bạch Dương: “Xảy ra chuyện gì?”

Bạch Dương day day mi tâm, nói chuyện xảy ra tối qua ra.

Trình Minh Viễn nghe xong, vuốt mặt: “Các cô cũng xui xẻo quá rồi, thế mà các cô lại gặp phải nguy hiểm có xác suất chưa đến một phần nghìn này.”

“Đúng vậy.” Bạch Dương cười khổ.

Cô cũng cảm thấy rất xui xẻo.

“Nhưng mà cô không bị thương là tốt rồi” Trình Minh Viễn nhìn cô, cười nói với cô.

Bạch Dương mấp máy khóe miệng: “Phó Kình Hiên bị thương thay tôi, tôi còn đang nghĩ xem phải cảm ơn anh ta như thế nào.

Cô không muốn tự mình đến cửa cảm ơn, nếu truyền đến tai người phụ nữ điên Cố Tử Yên kia, không chừng lại ầm ï lên.

Nhìn ra suy nghĩ của Bạch Dương, Trình Minh Viễn cắn một miếng bánh bao thủy tỉnh, không cho là quan trọng nói: “Chuyện này có là gì đâu chứ, cũng không phải cô chủ động cầu cứu anh ấy, vì vậy mua ít thực phẩm chức năng gửi tặng là được rồi”

“Thực phẩm chức năng?”

“Đúng vậy, không phải chân anh ấy bị thương sao? Tặng thực phẩm chức năng là thích hợp nhất” Trình Minh Viễn gật đầu nói.

Bạch Dương cũng cảm thấy có lý, nhấp một hớp sữa bò, trả lời: “Vậy được rồi, lát nữa tôi cho người sắp xếp.”

Ăn sáng xong, ba người đi ra ngoài.

Xuống đến dưới tầng, Trình Minh Viễn nắm tay Đậu Đậu đứng ở trước xe, nhìn Bạch Dương nói: “Tối qua phiên cô chăm sóc rồi”

“Không có gì.” Bạch Dương bước lên, xoa đầu Đậu Đậu, cười nói: “Hơn nữa tôi rất thích Đậu Đậu.”

“Cháu cũng rất thích thím, sau này cháu có thể thường xuyên đến thăm thím không?” Đậu Đậu chớp chớp mắt mong chờ.

“Đương nhiên có thể rồi” Bạch Dương gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play