“Tổng giám đốc Bạch nói cũng đúng…”

Khóe miệng sếp Trương giật giật.

Người phụ nữ này cũng dày mặt thật, trước hết là chê bai một lượt cả Tổng giám đốc Phó và con nhóc nhà họ Cố kia, nói là Tổng giám đốc Phó gu lạ chỉ thích kiểu phế vật không biết gì, còn nói Tổng giám đốc Phó không còn trẻ, không biết dỗ dành, còn không bằng thanh niển trẻ, còn chỉ rõ con nhãi nhà họ Cố chính là loại phế vật cái gì cũng không biết mà Tổng giám đốc Phó rất thích.

Sau khi nói xong, cô lại còn chẳng biết xấu hổ tự khen mình một lượt, thật đúng là khiến người ta phải bái phục.

Không chỉ Tổng giám đốc Trương cứng họng mà những người khác cũng cứng họng trước những lời phát biểu của Bạch Dương đối với Tổng giám đốc Trương.

Đồng thời trong lòng họ cũng hiểu rõ là con nhóc họ Bạch này không dễ trêu chọc, dám nhằm vào cô thì cô sẽ dám trả đũa ngược lại.

Cũng phải, nếu như cô mà dễ trêu chọc thì Cố Việt Bân đã chẳng bị thua trong tay cô.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Bạch Dương thấy mọi người đều đàng hoàng trở lại, không ai nói gì nữa thì lại nâng chén trà lên, chặn lại khóe môi đang cong lên.

Bên ngoài phòng họp, Phó Kình Hiên nghe điện thoại.

Anh còn chưa kịp lên tiếng thì giọng của Tử Yên đã từ bên kia truyền tới, mang theo vẻ tủi thân và oán giận: “Kình Hiên, sao anh không nghe điện thoại của em?”

“Anh đang họp.” Phó Kình Hiên nhíu mày, lạnh nhạt đáp lại một câu.

Tử Yên cắn môi: “Nhưng mà trước đây anh họp vẫn nghe điện thoại của em mà, Kình Hiên, có phải là anh giận em rồi không?”

Phó Kình Hiên buông mắt, che đi vẻ u ám trong mắt: “Vậy em nói thử xem anh giận em chuyện gì?”

“Giận em đổi bản kế hoạch của cô Bạch.” Tử Yên nhỏ giọng trả lời.

Phó Kình Hiên mím môi: “Xem ra em đã biết rồi”

“Vâng, ba về nói cho em biết.” Tử Yên gật đầu: “Cho nên em mới lập tức tới Phó Thị tìm anh, muốn giải thích với anh, nhưng em không đi lên được, Kình Hiên, là anh dặn nhân viên lễ tân không cho em đi lên sao?”

Phó Kình Hiên không đáp mà hỏi ngược lại: “Bây giờ em đang ở Phó Thị à?”

“Vâng, em đang ở dưới sảnh.” Tử Yên gật đầu.

Phó Kình Hiên xoa chân mày: “Anh biết rồi, em ở đó chờ anh, có chuyện gì thì chờ anh họp xong rồi nói.”

Nói xong, anh dứt khoát cúp điện thoại.

Tử Yên tức giận giậm chân.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động cúp điện thoại trước!

Phó Kình Hiên quay trở lại phòng họp.

Người trong phòng họp đang châu đầu ghé tai thì thầm cái gì đó, thấy anh đi vào thì lại lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.

Ánh mắt Phó Kình Hiên lạnh lùng, nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Bạch Dương thì hiểu ngay là đám người kia vừa rồi đang bàn tán về anh, giọng nói của anh cũng lạnh lẽo hơn nhiều: “Tiếp tục đi”

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.

Mọi người bắt đầu giải tán.

Bạch Dương vẫn như thường lệ, đi cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play