Bạch Dương cười một tiếng: “Đây là chuyện của tôi mà nhỉ, tôi rất cảm kích Tổng giám đốc Trình giúp tôi phát hiện chân tướng, tìm ra chứng cứ, nhưng tôi rất †ò mò, Tổng giám đốc Trình tại sao phải xử lý, chuyện này cũng chẳng hề liên quan đến anh đúng chứ?”

“Nói cũng được, tôi không làm vì cô, mà là vì chính tôi” Trình Minh Viễn dáng vẻ rất sợ cô hiểu lầm, giơ một tay lên.

Bạch Dương liếc anh ta một cái: “Nói đi, †ôi muốn biết nguyên nhân.”

“Thật ra thì cũng không có gì, chuyện nhà họ Trình và nhà họ Cố trở mặt cô cũng biết nhỉ, lần này nhà họ Trình chúng tôi thua bởi nhà họ Vương, không giữ được chỗ ở thành phố” Con mắt nguy hiểm của Trình Minh Viễn híp, nói.

Bạch Dương kinh ngạc: “Cái gì, không giữ được? Lần trước tôi nghe A Khởi nói, nhà họ Trình kịp thời kéo thêm vốn, không tụt lại phía sau nhà họ Vương, sao đột nhiên lại thất bại?”

“Vấn đề là ở nhà họ Cố.” Trình Minh Viễn gõ ngón tay lên bàn: “Nhà họ Trình chúng †ôi và nhà họ Vương đồng thời tìm được một xí nghiệp cuối cùng Thuận Thành sẵn sàng đầu tư, không ngờ tới xí nghiệp đó ngoài mặt thì không biết là nên chọn nhà họ Trình hay nhà họ Vương. Kết quả là âm †hầm chọn đầu tư cho nhà họ Vương, cho nên nhà họ Trình chúng tôi thua, mà nhà họ Cố chính là họ hàng xa của chủ xí nghiệp đó.”

“Cho nên chuyện này, là nhà họ Cố ở sau lưng xúi giục?” Bạch Dương cau mày.

Trình Minh Viễn hất cằm: “Không sai, nhà họ Trình vẫn luôn tranh thủ giành địa vị ở thương trường, lúc thấy sắp thành công lại bị nhà họ Cố một tay phá hủy, cho nên nhà họ Trình chắc chắn không thể nào bỏ qua cho nhà họ Cố, nhưng dù sao nhà họ Trình gia là gia tộc quyền quý, không thể trực tiếp ra tay, cho nên tôi mới mượn chuyện cô té ngựa, dùng chuyện này làm điểm đột phát, từng chút một đối phó nhà họ Cố.”

“Thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi.’ Bạch Dương gật đầu.

Trình Minh Viễn sát gần về phía cô: “Cho nên cô đồng ý à? Mặc dù tôi có mục đích riêng khi xử lý chuyện này, nhưng tôi làm vậy coi như báo thù cho cô.”

“Tôi biết, nhưng tôi không cần anh giúp tôi trả thù, tôi sẽ tự mình đối phó nhà họ Cố, đừng quên mối thù của Tam Thịnh và Thiên Thịnh, mối thù của tôi và Cố Tử Yên.”

Bạch Dương nhắc nhở.

Trình Minh Viễn trầm mặc hai giây: “Nếu không như vậy đi, chúng ta hợp tác.”

“Hợp tác?” Bạch Dương trong mắt chợt lóe lên ánh sáng.

Trình Minh Viễn ừ một tiếng: “Nếu chúng ta đều phải đối phó với nhà họ Gố, vậy chúng ta có thể hợp tác. Cô bây giờ muốn thế lực nhưng không có thế lực, nếu có sức mà không có quyền làm sao báo thù được? Chờ Thiên Thịnh phát triển sao?

Sao cô dám chắc chắn lúc Thiên Thịnh đang trong thời kỳ phát triển, Cố Việt Bân sẽ không ra tay? Cho dù ông ta không làm vậy, cô phát triển Thiên Thịnh, ông ta cũng sẽ phát triển Tam Thịnh, cô vẫn không đuổi theo kịp ông ta, càng chưa nói tới báo thù.

Lời này Bạch Dương không đáp được.

Đúng vậy, cô phát triển, Cố Việt Bân cũng sẽ không giậm chân tại chỗ.

Cho nên cô muốn báo thù, còn một con đường dài phải đi, muốn trong thời gian ngắn dựa vào bản thân để báo thù, là chuyện không thể nào.

Thấy Bạch Dương yên lặng, Trình Minh Viễn biết lời của mình đã nói trúng cô, nhấp miếng cà phê, lại nói: “Cho nên cô chỉ có thể lựa chọn liên minh với người cũng có thù oán với nhà họ Cố, nếu không việc báo thù của cô còn dài, mà tôi chính là đối tượng hợp tác tốt nhất. Tôi có thế lực, có thể mang đến sự trợ giúp mà cô không nghĩ tới, hợp tác với tôi chậm nhất là một năm cô đã có thể báo thù. Thế nào, không động lòng sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play