Trong lúc Phó Kình Hiên không phân biệt được giọng nói của Cố Tử Yên là trong mơ hay ngoài đời thực, giọng nói của Cố Tử Yên lại vang lên: “Kình Hiên, anh mở cửa đi… hu hu hu…”
Phó Kình Hiên nghe tiếng khóc của Cố Tử Yên, ánh mắt chợt nghiêm lại, xác định không phải là mơ.
Anh vén chăn bước xuống giường, sau khi bật đèn lại đi về phía cửa.
Cửa mở ra, Phó Kình Hiên thấy người phụ nữ ngoài cửa với đầu tóc rối bời, quần áo trên người cũng xộc xệch không chịu nổi, anh không khỏi ngẩn người, nhíu mày nói: “Tử Yên?”
“Kình Hiên…” Cố Tử Yên ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn anh.
Lúc này Phó Kình Hiên mới phát hiện ra trên mặt cô ta còn có vết thương, sắc mặt sa sầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”
Cố Tử Yên nghe anh hỏi thăm, uất ức miệng mếu máo và càng khóc to hơn, lại muốn nhào vào trong lòng anh.
Phó Kình Hiên thấy thế, bất giác lùi lại một bước, tránh cô ta.
Cố Tử Yên vồ hụt, tiếng khóc chợt nghẹn lại, nhìn anh oán trách: “Kình Hiên, không ngờ anh lại tránh em?”
“Khụ.” Phó Kình Hiên cũng biết phản ứng vừa rồi của mình đã làm cô ta thương tâm, che miệng khẽ ho một tiếng, giải thích: “Xin lỗi Tử Yên, em biết anh có bệnh sợ bẩn.”
“Em biết, nhưng…”
“Được rồi Tử Yên, em nói xem em bị làm sao trước đi?” Phó Kình Hiên ngắt lời cô ta.
Cố Tử Yên cắn môi dưới: “Em bị người chụp bao tải đánh.”
Nghe được bị người ta chụp bao tải, phản ứng đầu tiên của Phó Kình Hiên là hơi buồn cười.
Trên thực tế, anh cũng cười thật, mặc dù khóe miệng chỉ hơi cong lên nhưng Cố Tử Yên vẫn nhìn thấy được.
“Kình Hiên!” Cố Tử Yên tức giận giậm chân: “Em bị người ta đánh, thế mà anh còn cười em.”.
truyện ngôn tình“Xin lỗi.” Phó Kình Hiên lại ho khan vài tiếng, không cười nữa, trầm giọng hỏi: “Ai đánh?”
Kỳ lạ là anh thấy Tử Yên bị đánh lại không mấy phẫn nộ.
“Là đám người cô Bạch, bọn họ bảo em Kình Duy lừa em ra khỏi phòng, sau đó làm em choáng váng ngất đi, nhét em vào trong bao tải, đưa tới trường đua ngựa bên ngoài lại tay đấm chân đá với em. Kình Hiên, anh nhìn em đi, trên người em đều là vết thương.”
Cố Tử Yên xắn tay áo lên, để lộ ra cho anh nhìn thấy những vết bầm tím lớn nhỏ trên đó: “Những vết này đều do bọn họ làm. Nước trên người em cũng do bọn họ hắt đấy. Kình Hiên, anh phải đòi lại công bằng cho em. Bọn họ thật quá đáng.”
Phó Kình Hiên nhìn vết thương trên cánh tay Cố Tử Yên, vẫn không mấy phẫn nộ, chỉ hơi lạnh giọng nói: “Anh biết rồi, em về tắm đi, anh đi tìm Kình Duy.”
“Được.” Cố Tử Yên gật đầu, thút tha thút thít quay về phòng mình ở bên cạnh.
Phó Kình Hiên ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, sau đó đi lên tầng.
“Phó Kình Duy, ra đây!” Anh đứng trước cửa phòng của Phó Kình Duy, gõ cửa với vẻ mặt vô cảm.
Phó Kình Duy mở cửa ra, vừa nhìn thấy anh, trong mắt đã lập tức lộ vẻ chột dạ nhưng nhanh chóng biến mất, ngáp một cái, giả vờ rất buồn ngủ: “Anh, có chuyện gì vậy?”
“Tử Yên bị đánh, em có tham dự không?” Đôi mắt thâm thúy của Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm vào Phó Kình Duy.
Bản thân Phó Kình Duy là người không biết cách che giấu, vừa bị ánh mắt sắc bén của Phó Kình Hiên nhìn tới, lại lập tức lòi ra, ấp a ấp úng nói không ra lời.