“Anh…” Phó Kình Duy tức giận đến mức muốn đánh người.

Bạch Dương nhìn hai người cãi nhau hết lần này tới lần khác, chỉ cảm thấy đau đầu: “Được rồi Khởi, cậu ấy bao nhiêu tuổi còn anh bao nhiêu tuổi, sao anh lại so đo với một đứa con nít chứ. Đừng làm loạn nữa, cậu ấy muốn nghe thì cứ để cho cậu ấy nghe đi.”

“Nhưng mà cục cưng à, lỡ như nó đi nói cho Phó Kình Hiên với Cố Tử Yên biết thì sao?” Lục Khởi hơi lo lắng.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Duy, ánh mắt hung hăng: “Cậu có nói không?”

Phó Kình Duy lắc đầu lia lịa: “Em tuyệt đối không nói đâu, em thề!”

Cậu giơ ba ngón tay lên.



Bạch Dương vuốt cằm: “Vậy thì được.”

Thấy cô đã quyết định như vậy, Lục Khởi nhún vai, cũng không ngăn cản nữa, chỉ liếc nhìn Phó Kình Duy, cảnh cáo: “Nhóc con, tốt nhất là cậu không nói, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Anh không có cơ hội đó đâu.” Phó Kình Duy đắc ý.

Lục Khởi liếc mắt: “Hi vọng là vậy.”

Rất nhanh, Bạch Dương đã nói xong toàn bộ kế hoạch của mình.

Mọi người nghe xong đều nở nụ cười xấu xa.

“Cách này không tệ nha.” Lục Khởi giơ ngón cái lên.

Trần Thi Hàm gật đầu: “Đúng đó, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.”



“Không ngờ, cô mà cũng làm chuyện như vậy.” Trình Minh Viễn cười như không cười nhìn Bạch Dương.



“Hết cách rồi, thời kỳ không bình thường thì phải dùng thử đoạn phi thường, chuyện dễ hiểu mà?” Bạch Dương nghịch tóc, lộ ra cái cổ thiên nga thon dài.

Trình Minh Viễn nhìn đường con trên cái cổ trắng nõn duyên dáng của cô, ánh mắt khẽ dừng lại một lúc, nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường.



“Chị Bạch Dương, giao cho em nhiệm vụ dụ cô ta ra đi.” Phó Kình Duy đột nhiên giơ tay.

Bạch Dương nhìn cậu ta: “Đương nhiên phải giao cho cậu hơn nữa chỉ có thể giao cho cậu thôi. Bởi vì với quan hệ giữa cậu và bọn họ, dụ tới lầu hai sẽ không dễ khiến bọn họ nghi ngờ.”

“Nhất trí!” Nghe Bạch Dương đồng ý giao nhiệm vụ cho mình, Phó Kình Duy cười vui vẻ.

Lúc này, cáp treo đến.

Mọi người kết thúc cuộc trò chuyện, ngồi cáp treo xuống núi.

Vừa quay về biết thự, Bạch Dương đã nhìn thấy đầu bếp tiễn bác sĩ rời khỏi.

“Xem ra Cố Tử Yên không sao.” Trần Thi Hàm khoanh tay nói.

Lục Khởi nhếch miệng: “Tai họa sống ngàn năm, cô ta đâu có dễ chết như vậy.”

“Được rồi, đừng nói nữa, đi vào trước đã.” Bạch Dương không nhìn nữa, tiến vào biệt thự.

Đám người Lục Khởi cũng vào theo.

Phó Kình Hiên đang gọi điện thoại ở phòng, nhìn thấy mọi người đi vào, ánh mắt chợt lóe lên.

“Kình Hiên, cô Cố không sao chứ?” Tuy đã đoán được Cố Tử Yên không sao, nhưng Trình Minh Viễn vẫn khách sáo hỏi thăm một chút, để không bị người ta nói là quá vô tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play