“Ngoài ra, lúc ở khu nghỉ dưỡng, chị dâu tương lai của cậu còn dùng sữa tắm hãm hại bé cưng ngã, đập đầu, mấy ngày trước còn đẩy bé cưng xuống cầu thang muốn giết chết cô ấy. Thế nào? Bây giờ cậu đã biết chị dâu tương lai của mình đã làm gì bé cưng rồi chứ?” Lục Khởi hài lòng nhìn Phó Kình Duy đã ngơ ra.

Ngoài Phó Kình Duy, Trình Minh Viễn và Trần Thi Hàm cũng bị sốc.

Bởi vì họ thật sự không biết những điều này.

“Anh, những điều này là thật ư? Chị Tử Yên thật sự làm những chuyện này với chị Bạch Dương ư?” Phó Kình Duy siết chặt tay, nhìn Phó Kình Hiên với vẻ mặt phức tạp.

Khoảng thời gian này cậu chỉ tập trung vào bóng rổ, thật sự không biết chị Bạch Dương đã gặp những chuyện gì.

Mặt Phó Kình Hiên u ám, anh không nói gì.

Cố Tử Yên túm chặt cánh tay anh, cũng không nói lời nào.

Thấy vậy, Phó Kình Duy còn gì không biết nữa. Những gì Lục Khởi nói đều là sự thật.

Thời gian này cậu đã hiểu chị Tử Yên không tốt đẹp như lúc cậu quen ban đầu.

Nhưng cậu không ngờ chị ta còn tệ hơn mình nghĩ, ác động đến mức làm những chuyện này với chị Bạch Dương.

Đột nhiên, mặt Lục Khởi lạnh đi, ánh mắt quét qua năm người, cuối cùng dừng lại ở Cố Tử Yên: “Ngựa của bé cưng là ngựa cái ngoan nhất mà tôi nhờ người quản lý trại ngựa chọn ra, theo lý mà nói sẽ không thể đột nhiên phát điên, vậy nên tôi nghĩ trong chuyện này chắc chắn có lý do không chính đáng nào đó.”

“Anh Lục, ý anh là có người động chân động tay với ngựa của cô Bạch sao?” Trần Thi Hàm phản ứng rất nhanh, mở to mắt hỏi.

“Không phải tôi.” Phó Kình Duy sợ bị nghi ngờ nên lắc đầu, xua tay phủ nhận đầu tiên.

Trình Minh Viễn bình tĩnh uống trà: “Cũng không phải tôi.”

“Càng không phải tôi.” Trần Thi Hàm cũng giơ tay.

Lục Khởi nhìn hai người cuối cùng: “Vậy chỉ còn lại anh Phó và cô Cố thôi, nhưng anh Phó đã cứu bé cưng, chắc chắn không phải người làm chuyện này, dù sao không có ai nhàn rỗi đến mức đã động tay động chân rồi còn đi cứu người. Vậy nên…”

“Vậy nên anh nghi ngờ tôi?” Cố Tử Yên siết chặt tay mình, dáng vẻ tức đến mức sắp khóc.

Lục Khởi vỗ tay: “Xem ra cô cũng khá tự giác đấy. Không sai, tôi nghi ngờ cô, trong số những người có mặt, chỉ có cô là có khả năng hại bé cưng nhất, bởi vì đây không phải lần đầu.”

“Tôi không làm!” Cố Tử Yên bật khóc, nắm lấy tay Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, anh tin em, em thật sự không làm.”

“Anh tin em.” Phó Kình Hiên cầm tay cô ta, ý bảo cho cô ta bình tĩnh trước.

Cố Tử Yên nghe anh nói tin tưởng mình thì liên tục gật đầu, bình tĩnh lại.

Lục Khởi trợn tròn mắt: “Đương nhiên là anh tin cô ta rồi, cô ta giết người phóng hoả, khóc một chút là anh tin. Dù sao ở đây cũng không ai không biết anh cưng chiều cô ta không giới hạn.”

Trần Thi Hàm và Trình Minh Viễn gật đầu.

Ngay cả Phó Kình Duy cũng không thể phản bác, cũng gật đầu theo.

Quả thực có lúc anh trai đã làm vậy.

“Tôi tin tưởng Tử Yên không phải vì tôi cưng chiều cô ấy, mà vì cô ấy có chứng cứ không có mặt ở đó.” Phó Kình Hiên thấy mấy người đều không đứng về phía mình cũng không tức giận, nhìn Lục Khởi trầm giọng nói: “Tử Yên từ đầu đến cuối đều không động đến ngựa của Bạch Dương, anh nói cho tôi biết cô ấy động tay động chân kiểu gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play