Trình Minh Viễn nhún vui, giả bộ bất lực nói với Trần Thi Hàm: “Cô đó, cho dù không thuận mắt với người nào đó, cũng đừng nói thẳng như vậy chứ, nhìn đi, liên lụy tôi cũng bị cô cảnh cáo.”

“Nhưng tôi cảm thấy hình như anh không hề sợ lời cảnh cáo này nhỉ.” Trần Thi Hàm lườm, cầm vali đi về phía Lục Khởi.

“Tôi thể hiện rõ vậy sao?” Trình Minh Viễn vò tóc, sau đó cũng cầm vali đi theo.

Phó Kình Duy nhìn Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, lại nhìn ba người đã biến mất ở tầng 3.

Cuối cùng, dường như cậu ta đã hạ quyết tâm, nhấc hành lý lên: “Vậy thì, anh trai, chị Tử Yên, em cũng ở cùng họ là được rồi, tránh làm phiền hai người.”

Nói xong, cậu ta nhanh chóng đuổi theo.

Trong phòng khách chỉ còn lại Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên.

Nếu không có mấy lời của Trần Thi Hàm, mấy người họ ở tầng 3, để lại tầng 2 cho cô ta và Kình Hiên, cô ta chắc chắn rất hài lòng.

Nhưng bây giờ, cô ta lại có cảm giác cô ta và Kình Hiên bị người ta cố ý cho ra rìa vậy.

Phó Kình Hiên cũng cảm thấy vậy, nhưng không để ý lắm, nhấc vali của Cố Tử Yên lên: “Đi thôi, chúng ta cũng đi lên.”

“Vâng.” Cảm xúc của Cố Tử Yên không được vui, đáp một tiếng.

Tầng 3, Trình Minh Viễn và Phó Kình Duy sắp xếp đồ xong, hào hứng đến trường đua ngựa, cưỡi ngựa rồi.

Trần Thi Hàm không đi, cùng Lục Khởi ở lại biệt thự, đợi Bạch Dương tỉnh dậy.

Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, Bạch Dương ngủ dậy, từ trên tầng bước xuống, nhìn thấy Trần Thi Hàm đang ngồi trên sofa xem ti vi ở phòng khách, không kìm được mà ngây người, tưởng là mình nhìn nhầm dụi mắt rồi lại nhìn, Trần Thi Hàm vẫn ngồi nguyên đó.

Thế nên, không phải cô hoa mắt, mà thật sư là Trần Thi Hàm.

“Thi Hàm.” Bạch Dương gọi một tiếng.

Trần Thi Hàm quay đầu lại: “Tổng giám đốc Bạch, chị tỉnh rồi.”

Bạch Dương gật đầu: “Sao cô lại ở đây?”

“Trình Minh Viễn gọi điện mời tôi đến.” Trần Thi Hàm tắt ti vi, trả lời.

Buổi sáng, cô còn chưa dậy, đã nhận được điện thoại của Trình Minh Viễn, Trình Minh Viễn nói có một chuyện muốn nhờ cô giúp, cô cũng không nghĩ nhiều, vội đồng ý.

Sau đó lên xe, cô mới biết việc anh ta nhờ giúp đỡ, là phá hoại buổi hẹn hai người của Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, cũng vào lúc đó, cô mới biết thân phận thật sự của Trình Minh Viễn, tức giận không nguôi.

“Trình Minh Viễn cũng đến rồi?” Bạch Dương ngạc nhiên.

Trần Thi Hàm vừa định trả lời, Lục Khởi cầm cốc nước từ phòng bếp đi ra: “Phải, không chỉ có Trình Minh Viễn, còn cả Phó Kình Duy, à đúng rồi, quên không nói, đôi tình nhân kia chính là Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên.”

Nghe thấy lời này, khóe miệng Bạch Dương khẽ giật, trong lòng có cảm giác thật khó chịu.

Sao đến đâu cũng không tránh được hai người này thế.

“Dương Dương, hay là chúng ta quay về đi?” Lục Khởi đưa cốc nước cho Bạch Dương: “Lỡ như Cố Tử Yên đó lại lấy tâm thần phân liệt ra làm lá chắn, ra tay với em thì không hay rồi.”

“Tâm thần phân liệt?” Trần Thi Hàm kinh ngạc: “Thế nên “cô ta” lúc nãy Cố Tử Yên nói là…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play