Bỗng nhiên, tiếng chuông di động vang lên.

Phó Kình Duy hít thở sâu, kìm chế cơn tức trong lòng, cậu ta lấy điện thoại ra: “A lô?”

“Tiểu Phó, trận đấu thứ ba sắp bắt đầu rồi, cậu đã ổn chưa?” Đồng đội hỏi.

Phó Kình Duy vô tình trả lời: “Ổn rồi.”

“Vậy nhanh quay lại đi.”

Nói xong, đồng đội kết thúc cuộc gọi.

Phó Kình Duy cất điện thoại, đi ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cậu ta chợt nghe thấy có người gọi mình lại: “Rốt cuộc em nghĩ cái gì thế?”

Tiếng nói này!

Đôi đồng tử của Phó Kình Duy giãn nở kịch liệt, cậu ta xoay người sang, nhìn thấy người đàn ông đang tựa người vào tường, lòng mừng rỡ như điên: “Anh, anh đến rồi?”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng.

Phó Kình Duy khụt khịt mũi, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Anh đến lúc nào vậy, em còn tưởng anh không đến chứ.”

“Anh đã đồng ý sẽ đi xem em thi đấu thì nhất định sẽ đến, chỉ là trên đường bị kẹt xe cho nên mới bị chậm trễ, xin lỗi em.” Phó Kình Hiên xoa đầu cậu ta.

Phó Kình Lâm lui về phía sau, kiêu ngạo nói: “Em không phải trẻ con, anh đừng xoa đầu em.”

Phó Kình Hiên cong môi: “Được rồi, anh không xoa, nói đi, sao lại đánh thành thế kia, anh biết khả năng của em tuyệt đối không chỉ có thế.”

“Còn không phải do hai người à.” Phó Kình Duy hừ một tiếng: “Hai người cũng không đến xem em thi đấu.”

Phó Kình Duy nhíu mày.

Anh còn tưởng rằng em trai có tâm sự gì nên mới như vậy.

Không ngờ rằng thế mà lại vì mình và Bạch Dương.

“Chỉ vì anh và Bạch Dương không đến mà em đấu thành như vậy, em cũng quá ngây thơ rồi.” Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên hơi trầm xuống, có phần không vui nói.

Phó Kình Duy không vui cãi lại: “Đây chính là trận đấu chính thức đầu tiên của em, em chờ mong hai người đến như thế… Chờ chút, anh cả, sao anh biết em mời cả chị Bạch Dương? Em nhớ em không nói với anh mà, chẳng lẽ…”

Mắt cậu ta sáng rực lên, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.

Phó Kình Hiên hơi buồn cười: “Chính như em nghĩ đấy, cô ấy đến đây rồi.”

“Thật tốt quá!” Phó Kình Duy vỗ tay.

“Cho nên trận đấu tiếp theo…”

“Em biết, em sẽ phát huy thật tốt, đoạt lấy giải thưởng!” Phó Kình Duy ngắt lời anh, giọng điệu cực kỳ kiên định.

Phó Kình Hiên vừa lòng gật đầu, sau đó vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc: “Được rồi, nhớ kỹ lời em nói, còn nữa, anh hy vọng chuyện lần này là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng xảy ra, nếu lần tới em còn sa sút vì bọn anh không đến như vậy, anh khuyên em nên nghe lời mẹ, đừng chơi bóng rổ nữa.”

“Không đâu.” Phó Kình Duy ưỡn ngực cam đoan.

Bởi vì đây là trận đấu đầu tiên của cậu ta, cho nên cậu ta mới mất mát như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play