CHƯƠNG 1653

Sau khi nói dứt lời, đội trưởng đội quản lý vẫy tay, ra hiệu cho hai người còn lại đưa cô ta đi.

Lần này cho dù Bạch Viện có bất mãn, giấy giụa kêu gào đến mức nào thì cũng bị hai người bọn họ lôi đi.

Đội trưởng đội quản lý nhìn nhóm người làm đang ngẩn ngơ, anh ta nói tiếp: “Ở đây không còn việc gì nữa, mấy người mau chóng về đi.”

“Dạ dạ dạ.” Người làm vội vàng đáp, ném chiếc khăn trong tay xuống rồi chạy ra ngoài cửa.

Cuối cùng, đội trưởng đội quản lý cũng kéo va li của Bạch Viện ra ngoài.

Bạch Viện bị hai người lôi ra ngoài cửa, cô †a ngã sõng soài trên mặt đất.

Rồi sau đó, một món đồ bay về phía cô ta, rớt xuống bên cạnh, đó chính là chiếc va li cô ta mang đến.

Bạch Viện nhìn chiếc va li bị gãy hết một góc, lại nhìn ba người bên quản lý, ánh mắt cô ta toát lên vẻ căm hận: “Mấy người cứ đợi đó, tôi sẽ không tha cho mấy người đâu.”

Còn có Bạch Dương, dám sỉ nhục cô à, cô sẽ đáp trả gấp đôi.

Ba người quản lý nghe cô ta uy hiếp, gương mặt hoàn toàn không có chút vẻ sợ hãi nào, dù gì bọn họ cũng làm việc theo lệnh, có vấn đề gì thì đã có cô Bạch Dương gánh vác rồi.

Bởi thế ba người quản lý không hề quan †âm đến lời uy hiếp của Bạch Viện, bọn họ cười khẩy, quay người đi vào trong căn biệt thự, để mặc Bạch Viện ngồi bệt trên mặt đất kêu gào.

Gọi cả ngày trời, những nhân viên quản lý khu biệt thự chẳng những không quay lại mà còn thu hút sự dòm ngó, chỉ trỏ của người đi đường.

Bạch Viện cảm thấy mất mặt, vội vàng lồm cồm bò dậy từ dưới đất, nhặt cái vali ở dưới đất lên, cúi đầu chạy về phía bãi đỗ xe.

Sau khi lên xe của mình, Bạch Viện nhăn nhó mặt lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Dương.

Ở Vịnh Tiên Thuỷ, Bạch Dương vừa mới tắm rửa xong xuôi bước ra khỏi phòng tắm, cô chuẩn bị đi sấy tóc.

Mới vừa đi đến trước máy sấy, điện thoại liền vang lên.

Bạch Dương tưởng là Phó Kình Hiên gọi tới báo bình an, vội vàng bỏ máy sấy trong tay xuống, quay người đi đến đầu giường cầm điện thoại đặt trên đầu giường lên.

Kết quả, cô phát hiện cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại không phải là Phó Kình Hiên, mà là một dãy số xa lạ, điều này khiến đôi mắt đang phát sáng của Bạch Dương nhịn không được mà ảm đạm mấy phần.

Hóa ra không phải là Phó Kình Hiên à.

Bạch Dương mấp máy đôi môi đỏ, cuối cùng vẫn nghe điện thoại: “Xin chào, là ai vậy?

“Bạch Dương, cô lại dám cho người đuổi tôi ra khỏi biệt thự.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói sắc bén của một người phụ nữ.

Giọng nói ấy đầy phẫn nộ và oán độc, khiến người khác nghe thấy phải rùng mình.

Đôi mi thanh tú của Bạch Dương nhíu chặt lại, cô lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cô à? Bạch Viện, sao vậy, gọi điện thoại tìm tôi để hỏi tội à? Vậy thì tôi nói chính xác cho cô biết, cô tìm nhầm người rồi, căn biệt thự đó là của tôi, đương nhiên †ôi có quyền đuổi cô ra ngoài, thậm chí tôi còn có thể trực tiếp báo cảnh sát tố cáo cô tự tiện xong vào nhà dân.”

“Cô… Bạch Viện bị lời nói này của Bạch Dương làm cho ngẹn họng không nói nên lời, khuôn mặt hết trắng rồi lại xanh, giống hệt như là bảng màu, trông vô cùng hài hước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play