CHƯƠNG 1647

Thân thể Bạch Dương cứng đờ, động tác trên tay cũng khựng lại, một lúc sau thả lỏng, nghiêng đầu hỏi người đàn ông phía sau: “Sao anh lại vào?”

Cô không kêu người đàn ông buông cô ra.

Cô bây giờ đã tiếp nhận sự thật không bao lâu nữa thì sẽ tái hợp với người đàn ông rồi, sau khi tái hợp, hai người họ đương nhiên sẽ có những hành động thân mật thế này.

Hiện tại như vậy, chỉ là sớm một chút mà thôi.

Cho nên, cô không kháng cự, dù sao cũng phải học cho quen.

“Một mình anh ở phòng khách nhàm chán, cho nên đến với em.” Phó Kình Hiên xoay Bạch Dương sang.

Bạch Dương ngước mắt nhìn anh: “Em không cần anh ở đây với em, chỉ pha trà mà thôi, nhanh lắm, lại không phải làm gì khác.”

“Anh biết, nhưng anh muốn ở với em, hơn nữa, anh nhớ em, anh còn muốn hôn em.”

Ánh mắt Phó Kình Hiên rơi trên đôi môi đỏ của cô.

Con ngươi Bạch Dương trợn to: “Anh…”

“Bạch Dương, được không em?” Phó Kình Hiên cúi đầu, tỳ trán vào trán cô, thấp giọng hỏi.

Thân thể Bạch Dương càng thêm cứng đờ, mặt cũng đỏ bừng.

Cô không biết nên trả lời thế nào.

Nói không được, hình như có chút tổn thương anh.

Nói được, cô lại có chút không nói ra lời.

Cho nên, cô dứt khoát im lặng.

Thấy Bạch Dương chần chờ không mở miệng, Phó Kình Hiên khẽ mở đôi môi mỏng, lại hỏi lần nữa: ‘Bạch Dương, được không em?”

Lần này, giọng anh càng thêm khàn khàn, mắt cũng mang theo mong đợi.

Bạch Dương nhìn sự mong chờ đó của anh, trong lòng có chút không nhẫn tâm khiến anh thất vọng, không muốn nhìn thấy con ngươi đen rực sáng ấy trở nên u ám, do dự vài giây, cuối cùng gật đầu: “Vâng.”

Bỏ đi bỏ đi, dù sao sau này cũng phải hôn.

Sớm một chút có ngại gì?

Nghĩ vậy, Bạch Dương thoải mái, thân thể cũng thả lỏng.

Nghe thấy cô đồng ý, mặt Phó Kình Hiên lộ ra vui mừng, cuối cùng nhấc cằm cô lên, hôn xuống.

Lần này, là nụ hôn thật sự về mặt ý nghĩa của hai người, không phải những cái hôn ngoài ý muốn trước đây.

Nụ hôn lần này xuất phát từ thật lòng của hai người, cũng xuất phát từ sự tiếp nhận Phó Kình Hiên của Bạch Dương.

Cho nên, nó ngọt ngào, tốt đẹp hơn bao giờ hết.

Bạch Dương không nhịn được nhắm mắt, vươn tay ra, ôm cổ Phó Kình Hiên.

Cô vừa rồi đang rửa ly trà, trên tay còn dính bọt.

Vì vậy lúc ôm cổ Phó Kình Hiên, bọt trên đầu ngón tay cô hóa thành giọt nước, trực tiếp thấm vào gáy Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên lạnh cứng người trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh lại khôi phục như ban đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play