Chương 1580

Nhưng lần này lại bị Phó Kình Hiên ngăn lại.

Anh năm tay cô lại: ‘Đừng làm thế, không lạnh sao? Em nhìn tay với mặt em đi, đỏ bừng lên vì lạnh rồi này.”

Hơn nữa lúc nói chuyện còn thở ra sương trắng nữa.

“Không lạnh, thời tiết này đỏ mặt là chuyện bình thường mà.” Bạch Dương lắc đầu trả lời, đồng thời còn định rút tay lại: ‘Anh để †ôi chơi một chút đi, lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy tuyết.”

“Không được.” Phó Kình Hiên vẫn không đồng ý, đanh mặt nói: “Nhỡ đâu bị tê cóng thì sao, muốn ngắm tuyết thì về ngắm cũng giống nhau cả thôi. Được rồi, để anh đưa em về.”

Anh kéo lấy cô quay người đi vào trong khách sạn, tới quầy lễ tân lấy một chiếc ô rồi lại ra khỏi cửa khách sạn, đi vê phía chiếc xe đỗ bên đường.

Dọc đường đi, Bạch Dương vẫn luôn chống cằm nhìn chằm chằm tuyết ở ngoài cửa sổ.

Phó Kình Hiên không nhịn được cất lời hỏi: “Thực sự đẹp tới vậy sao?”

“Đương nhiên.” Bạch Dương gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười xinh đẹp: ‘Mẹ tôi sinh ra vào một ngày tuyết rơi, mẹ tôi rất thích tuyết, tôi ảnh hưởng từ bà ấy nên cũng thích tuyết, cho nên mỗi khi nhìn thấy tuyết thì vô cùng vui vẻ. À đúng rồi, tính ra thì cũng sắp tới sinh nhật mẹ tôi rồi, lâu lắm rồi tôi không đi thắp hương cho bà Tân ấy.

“Tới lúc đó anh sẽ đi cùng em.” Phó Kình Hiên vừa lái xe vừa nói.

Bạch Dương quay đầu nhìn anh: “Anh á?”

Phó Kình Hiên gật đầu: “Lúc đó, có khi chúng ta đã ở bên nhau rồi, cho nên anh đi cùng em cũng là điều bình thường.”

Bạch Dương bĩu môi giễu cợt anh: “Anh nói ở bên nhau thì chắc chắn sẽ ở bên nhau à?

“Anh có lòng tin.” Phó Kình Hiên khẽ nghiêng đầu nhìn cô.

“Hừ, không thèm để ý tới anh.” Bờ môi đỏ của Bạch Dương mím lại, quay đầu ra ngoài cửa sổ, tiếp tục ngắm tuyết.

Phó Kình Hiên thấy cô ngắn tuyết nghiêm †úc như vậy, ánh mắt thoáng động, không biết đang nghĩ những điều gì.

Chẳng mấy chốc đã tới Vịnh Tiên Thủy.

Phó Kình Hiên đỗ xe xong là tháo dây an toàn, rõ ràng là muốn xuống xe đích thân tiễn cô.

Bạch Dương thấy vậy, vội vàng chặn tay ở chốt dây an toàn của anh.

“Em như vậy…?” Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô.

Bạch Dương cất lời giải thích: “Anh đừng xuống xe, cứ ở trên xe đi. Bên ngoài tuyết rơi vừa lạnh vừa cóng, không tốt cho việc hồi phục của cánh tay anh. Hơn nữa chỉ có vài bước thôi, tôi còn cần anh tiễn à?”

Dứt lời, cô buông chốt dây an toàn của anh ra, sau đó tháo dây an toàn của mình: “Được rồi, tôi về trước đây, anh cũng về sớm đi, tạm biệt.”

Cô vẫy tay định mở cửa xe.

Phó Kình Hiên kéo lấy cánh tay cô.

Bạch Dương quay đầu lại: “Còn có chuyện gì sao?”

Phó Kình Hiên khẽ thở dài: “Em không cần anh tiễn thì cũng được, nhưng em cũng phải mang theo cái ô này chứ. Tuy rằng vào tòa nhà không xa, nhưng tuyết lớn như vậy, rơi trên người sẽ nhanh chóng tan chảy, không những lạnh mà còn làm ướt quần áo tóc tai của em nữa, sẽ cảm lạnh đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play