CHƯƠNG 1546

Vài giây sau, cô ấy lắc đầu, nói xin lỗi: “Xin lỗi anh Phó, tôi nên chính miệng nói với cô ấy chuyện này thì hơn, dù gì cũng là chuyện quan trọng.”

Làm sao Phó Kình Hiên không nhận ra người phụ nữ này không tin anh chứ.

Nhưng cũng chẳng hề gì, đôi môi mỏng thản nhiên lên tiếng: “Nếu cô muốn chính miệng nói với cô ấy thì để ngày mai hãng tới. Tôi thấy vẻ mặt cô cũng không sốt sắng cho lắm, chứng tỏ chuyện này có thể từ từ nói cũng được.”

Tống Bội Như gật đầu: “Đúng là thế, vậy tôi xin cáo từ, không làm phiền tổng giám đốc Phó nữa.”

Nói xong, cô ấy quay người định rồi đi.

Nhưng vừa đi được một bước, cô ấy lại nhớ ra chuyện gì đó, vội quay người lại: “Khoan đã anh Phó.”

Động tác đóng cửa của Phó Kình Hiên dừng lại, khó chịu mím đôi môi mỏng: “Cô còn chuyện gì nữa sao?”

Đột nhiên Tống Bội Như khom người trước anh: “Tôi đã nghe ba tôi nói rồi, anh tìm ba của Lý Tân Vinh bàn chuyện anh ta có người tình bên ngoài, làm chuyện có lỗi với nhà họ Tống của tôi. Do đó ba của Lý Tân Vinh đã hung hăng dạy dỗ anh ta một trận, bắt anh ta phải cắt đứt với cô gái kia, còn bồi thường rất nhiều thứ cho nhà họ Tống nữa. Tôi thật lòng rất cảm ơn anh Phó.”

Phó Kình Hiên nhìn cô ấy với vẻ mặt vô cảm: “Cô muốn cảm ơn thì cảm ơn Bạch Dương ấy, tôi làm vậy là vì cô ấy. Cô ấy quan tâm đến người bạn như cô, không muốn thấy cuộc sống sau này của cô trở nên vô vọng cho nên tôi mới làm như thế.

Tất nhiên, đây chỉ là một trong những nguyên nhân. Lý do thật sự là người tình của Lý Tân Vinh, đó là đứa em gái cùng ba khác mẹ của Bạch Dương, tôi chỉ muốn để Lý Tân Vinh vứt bỏ Bạch Viện thôi.”

Bạch Dương không có tình cảm gì với Bạch Viện nhưng cũng không muốn để cô †a làm người thứ ba, vì làm vậy sẽ làm mất mặt Bạch Hạo.

Cho nên anh mới khiến Lý Tân Vinh từ bỏ Bạch Viện, như vậy thì cô ta không thể làm kẻ thứ ba được nữa.

Tống Bội Như mỉm cười: “Không cần biết là nguyên nhân gì, nhưng anh Phó và cô ấy cũng đã giúp tôi, cho nên tôi rất cảm ơn hai người. Có điều tối nay tôi vội vàng tới đây nên không chuẩn bị quà gì, qua ngày mai tôi sẽ tặng bù. Vậy tôi cáo từ trước đây.

“Ừ”” Phó Kình Hiên thản nhiên đáp lại.

Tống Bội Như cúi người lần nữa, sau đó quay lưng bỏ đi.

Anh đóng rầm cửa lại, trở về phòng khách lấy laptop lúc nãy đặt tại đó rồi đi lên lầu.

Lúc đi ngang qua phòng của Bạch Dương, anh bước chậm lại, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng cô.

Thấy ánh đèn trong phòng le lói qua khe cửa, anh chợt dừng lại.

Đèn vẫn còn sáng, Bạch Dương chưa ngủ ư?

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên đưa tay lên gõ cửa, định kể lại cho cô nghe về chuyện Tống Bội Như tới tìm cô một chút.

“Bạch Dương, em có trong đó không?” Phó Kình Hiên vừa gõ cứa vừa lên tiếng hói.

Tuy nhiên, anh gõ cửa suốt cả hồi mà vẫn không thấy ai ra mở, bên trong cũng không có động tĩnh gì.

Cô ngủ rồi ư?

Phó Kình Hiên cau mày, ngay sau đó đã phủ nhận suy nghĩ này.

Không thể nào, Bạch Dương khi ngủ rất ghét để đèn, nếu mở đèn thì cô không ngủ được.

Vậy chắc là cô chưa ngủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play