CHƯƠNG 1538

“Cô…” Bạch Viện tức xanh cả mặt.

Lý Tân Vinh đứng bên cạnh nhìn Bạch Dương nghiêm nghị bức người, không nhịn được mà nuốt khan một cái.

Hay thật, cô gái này bề ngoài giống hệt gái ngoan mà không ngờ lại hung dữ như thế.

Sao tổng giám đốc Phó lại thích phụ nữ dữ dẫn như vậy?

Lý Tân Vinh nhìn Phó Kình Hiên nhưng chỉ thấy anh đang nhìn Bạch Dương bằng vẻ mặt rất tự hào, khóe miệng lập tức run rẩy.

Thôi được rồi, khẩu vị của tổng giám đốc Phó đặc biệt, thích kiểu thế này.

Hơn nữa nhìn tổng giám đốc Phó ủng hộ người phụ nữ này ra tay như thế, sợ rằng dù cô có giết người thì tổng giám đốc Phó còn nhặt xác giúp cô luôn đấy?

Nghĩ vậy, Lý Tân Vinh lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách với những người này.

Anh ta đã nhìn thấu rồi, Bạch Viện này chính là một ả đàn bà đê tiện, mấy lời yêu suốt ngày treo bên miệng đều là giả hết, thứ cô ta yêu chỉ là gương mặt này của anh ta và tiền của anh ta thôi.

Hôm nay gặp được tổng giám đốc Phó đẹp hơn anh ta, có tiền hơn anh ta, người phụ nữ này lập tức không thèm để ý tới anh ta nữa, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm †ổng giám đốc Phó, chỉ ước gì có thể dán mắt vào người tổng giám đốc Phó luôn.

Chỉ tiếc người phụ nữ này vẫn chưa biết, tổng giám đốc Phó ghét nhất là loại phụ nữ giống như cô ta.

Anh ta đang chờ người phụ nữ này bị tổng giám đốc Phó và cô Bạch kia trừng trị đây.

Bên kia, sau khi đẩy Bạch Viện xong, Bạch Dương lui về bên cạnh Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nắm lấy tay cô, đặt trước mặt rồi quan sát cẩn thận.

Vẻ mặt Bạch Dương khó hiểu: “Sao vậy?”

“Tôi nhìn xem tay em có bị thương không.”

Phó Kình Hiên vừa lật tay cô vừa trả lời.

Bạch Dương dở khóc dở cười: “Sao có thể bị thương được chứ.”

Cũng có phải cô chạm vào dao đâu.

Bạch Dương định rút tay về.

“Đừng nhúc nhích!” Phó Kình Hiên nắm lấy tay cô không chịu buông: “Dù không bị thương thì cũng phải lau qua đi, vừa đụng phải thứ bẩn thỉu, có vi khuẩn đấy.”

Nói xong, anh kéo chiếc khăn tay trang trí †ừ trong túi ngực trái của mình rồi lau tay cho cô.

Thấy hành động này của anh, Bạch Dương cực kỳ buồn cười, nhưng lại không rút tay về mà cứ để mặc anh làm vậy.

Còn Bạch Viện trên mặt đất lại sắp bị tức chết đến nơi, móng tay đâm chặt vào lòng bàn tay như muốn đâm xuyên vào thịt.

Tức chết cô ta mất thôi.

Người đàn ông này lại có thể nói cô ta là thứ bẩn thỉu, là vi khuẩn!

Mà Lý Tân Vinh ở kia lại buồn cười gần chết.

Đó! Anh ta biết ngay người phụ nữ Bạch Viện này sẽ bị tổng giám đốc Phó và cô Bạch kia trừng trị mà.

“Anh này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play