CHƯƠNG 1520

Bạch Dương nắm chắc điện thoại, sau đó dẫm lên giày cao gót rời đi.

Phó Kình Hiên nhìn theo bóng lưng cô, đợi sau khi cô đã đi khuất, nét dịu dàng trên khuôn mặt dần dần biến mất, sau đó anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Chủ tịch Lý, là tôi đây, sau khi buổi tiệc đính hôn của con trai ông kết thúc, tôi có một số chuyện cần nói với ông.”

Cùng lúc đó, Bạch Dương cũng tìm thấy bạn của mình.

Đã nhiều năm không gặp, cho dù là Bạch Dương hay người bạn đó cũng đều rất phấn khích khi gặp lại nhau.

Hai người hỏi thăm về nhau, sau đó Bạch Dương lấy điện thoại ra, nói rõ mục đích mà cô đến đây, rồi bật đoạn ghi âm trong điện thoại lên cho bạn mình nghe.

Kỳ lạ là, sau khi người bạn đó nghe xong cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, biểu cảm giống như đã biết trước được việc này.

Bạch Dương kinh ngạc nhìn cô ấy: “Hình như cậu đã biết trước chồng sắp cưới của cậu có tình nhân bên ngoài rồi đúng không?”

Người bạn đó lắc ly rượu vang đỏ trong †ay, cười nhạt nói: “Đúng vậy, cái dáng vẻ phong lưu đó của anh ta làm sao qua mắt được tớ.”

“Thế sao cậu còn đính hôn với anh ta?”

Bạch Dương thấy hơi không hiểu.

Cô bạn cụp mắt xuống, trên khuôn mặt thoáng hiện nét buồn: “Tớ đính hôn với anh †a không phải vì tình yêu, cơ bản chỉ vì môn đăng hộ đối thôi, còn người mà tớ muốn ở bên cả đời, anh ấy chết rồi.”

“Chết rồi?” Bạch Dương ngây cả người.

Gô bạn gật đầu: “Ừ, mấy năm nay tớ có gặp được một người đàn ông, anh ấy rất yêu tớ, vẫn luôn theo đuổi tớ. Nhưng anh ấy không phải là mẫu hình lý tưởng của tớ nên tớ không nhận lời yêu. Sau đó anh ấy suốt ngày bám lấy tớ, khiến tớ cảm thấy rất phiền phức. Thế là tớ nghĩ hay là cứ thử hẹn hò với anh ấy xem sao. Dù gì thì lúc đó tớ cũng chẳng thích ai, vậy thì thử ở bên một người thích mình yêu mình, có lẽ tớ sẽ hạnh phúc hơn, nhưng rồi…

Khóe mắt cô bạn ầng ậng nước: “Bọn tớ ở bên cạnh nhau chưa được bao lâu thì anh ấy đột ngột ra đi. Cho đến thời khắc này, tớ chợt nhận ra tớ đã vuột mất người mà tớ yêu thương nhất trên đời. Có lẽ sau này tớ cũng chẳng thể hạnh phúc được nữa, sẽ chẳng có ai yêu thương tớ bằng anh ấy, chấp nhận cái tính cáu bản của tớ, bảo vệ tớ, Bạch Dương à.”

Đột nhiên cô bạn ấy kéo lấy tay của Bạch Dương: “Cậu có người mà mình thích chưa?”

Bạch Dương có hơi trốn tránh: “Không có…

đâu…

Nhận ra sự ngập ngừng trong đáp án của cô, người bạn ấy lại hỏi: “Vậy, có ai đang thích cậu không?”

“Có.” Trong đầu Bạch Dương đột nhiên hiện ra hình dáng của Phó Kình Hiên.

Nhưng rất nhanh liền bị cô gạt ra khỏi đầu.

Thật lạ, anh thích cô, nhưng người thích cô đâu chỉ có một mình anh, còn cả A Khởi và Tiểu Triết kia mà.

Cho nên tại sao người đầu tiên cô nghĩ đến lại là anh.

Cô bạn đó nghiêm túc nói với cô: ‘Bạch Dương, với tư cách là một người từng trải, †ớ chân thành khuyên cậu, nếu như cậu có người mình thích, mà người kia cũng thích cậu thì hai người nhất định phải ở bên nhau đi. Còn nếu cậu không thích ai thì hãy chọn ở bên người thích mình. Cho dù cậu không thích người đó, nhưng tình cảm mà người đó dành cho cậu sẽ khiến cậu hạnh phúc hơn. Đừng như tớ, mất đi rồi mới biết trân trọng, bây giờ có hối hận cũng đã muộn màng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play