Chương 1461

Lục Khởi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng không lên tiếng làm phiền nữa, anh ta cúi đầu nhìn điện thoại.

Nửa tiếng sau, đã đến Vịnh Tiên Thủy.

Hai người vệ sĩ lên tiếng chào hỏi Bạch Dương, sau đó lái xe rời đi.

Lục Khởi nhìn hai chiếc xe đã đi xa, sờ cằm nói: “Cục cưng à, hiện tại Cố Tử Yên vẫn đang trốn trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với em. Anh nghĩ em cũng nên thuê hai người vệ sĩ giống như vậy để bảo vệ em đi.”

Bạch Dương cũng không thẳng thừng từ chối đề nghị này của anh ta, cô cười nói: “Em sẽ suy nghĩ thêm.”

Dứt lời, cô mở cửa xuống xe.

Lục Khởi cũng bước xuống theo.

Bạch Dương bước qua mũi xe, đi về phía tay lái phụ: “Anh lái xe về đi, sáng mai đến đón em, tiện thể mở một cuộc họp tại Thiên Thịnh.”

“Được.” Lục Khởi cười đồng ý, sau đó đi sang chỗ ghế lái.

Đi đến trước cửa ghế lái, anh ta mở cửa xe, vẫy tay với Bạch Dương: “Cục cưng, vậy anh đi trước nhé.”

Bạch Dương ừ một tiếng.

Lục Khởi xoay người định lên xe.

Đột nhiên, Bạch Dương nghĩ đến điều gì đó, vội vàng xoay người gọi anh ta lại: “A Khởi, đợi đất”

“Có chuyện gì vậy?” Nửa người Lục Khởi đã chui vào trong xe, nghe thấy tiếng cô gọi, anh ta lại chui ra.

Trong đầu Bạch Dương hiện lên lời Phó Kình Hiên nói trong phòng làm việc, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Chuyện là… A Khởi, về sau đừng gọi em là cục cưng nữa.”

Giống như Phó Kình Hiên đã nói, gọi như vậy có vẻ quá thân mật, không thích hợp với mối quan hệ giữa cô và Lục Khởi.

Nghe thấy lời Bạch Dương nói, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Lục Khởi cứng lại: “Em bảo anh về sau đừng gọi em là cục cưng nữa ư?”

“Ừ”’ Bạch Dương gật đầu.

“Tại sao?” Lục Khởi đóng cửa xe ầm một tiếng, sau đó bước hai ba bước đến trước mặt cô, muốn cô đưa ra một lời giải thích.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh ta: “Bởi vì gọi thế không thích hợp lắm.”

“Không thích hợp ở chỗ nào?” Lục Khởi cảm thấy khó hiểu.

“Chỗ nào cũng không thích hợp.” Bạch Dương thở hắt ra, đáp: “Xưng hô này chỉ có người yêu với nhau mới có thể gọi thôi, mà hai chúng ta chỉ là bạn bè, vì vậy anh gọi em như thế có hơi quá phận.”

Lục Khởi cười hơi mỉa mai: “Sao lại quá phận chứ? Anh đã gọi em như vậy mười mấy năm rồi, em cũng không hề nói anh gọi như vậy có gì không đúng. Nhưng đột nhiên bây giờ lại bảo không được, có phải có người nào đã nói gì với em không? Bảo em không được để anh gọi em như thế?”

Bạch Dương khẽ mở to mắt.

Lục Khởi thấy vậy thì hiểu rõ, anh ta nắm chặt tay lại: ‘Quả nhiên, có người bảo em không được gọi như vậy đúng không? Là Phó Kình Hiên à?”

Ánh mắt Bạch Dương trốn tránh, ngầm thừa nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play