Chương 1442

Bạch Dương ngồi thẳng lưng: “Kết quả như thế nào? Chủ nhân của biển số xe đó là ai?

Có phát hiện ra vấn đề gì không?”

Chủ nhân của biển số xe?

Phó Kình Hiên dỏng tai lên nghe, đặt cốc cà phê xuống nhìn cô.

Chuyện gì đây?

Đã xảy ra chuyện gì sao?

“Chủ nhân của biển số xe đó là một người bản địa bình thường thôi, đã lái chiếc xe này nhiều năm rồi, không có gì đáng ngờ cả.” Thư ký Đồng nhìn vào tờ kết quả điều tra rồi nói với Bạch Dương.

Bạch Dương nghe đến đây bèn gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Đặt điện thoại xuống, cô thở phào một hơi, †âm trạng lo lắng nay đã thả lỏng hơn một chút.

Nếu người lái chiếc xe mà cô bắt gặp vào ban sáng chỉ là một người bình thường.

Vậy xem ra thật sự không phải theo dõi cô và A Khởi rồi.

Cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.

Nhìn thấy biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của cô, Phó Kình Hiên hơi híp mắt lại, ân cần hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, bây giờ đã giải quyết xong rồi.’ Bạch Dương mím môi, nhẹ nhàng cười nói.

Phó Kình Hiên nâng cằm lên, “Vậy là tốt rồi, nếu có chuyện gì quan trọng cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, tôi sẽ tìm cách giải quyết.”

“Ừ”” Bạch Dương gật đầu.

Nhưng Phó Kình Hiên có thể nhận ra, cô chỉ đồng ý cho có mà thôi.

“Được rồi tổng giám đốc Phó, bây giờ cũng đã trễ rồi, tôi về đây, khoảng ba giờ tôi còn phải đến công trình một chuyến nữa”

Bạch Dương nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên.

Nhà máy đã được xây lại cách đây mấy tháng nhưng cô vẫn chưa đến thăm lần nào.

Trước lúc đến, đội thi công có gọi điện thoại cho thư ký Đồng báo cáo rằng nhà máy bán thành phẩm đã xong, kêu bọn họ sang nghiệm thu.

Nếu có gì không hài lòng có thể sửa lại luôn.

Cho nên cô định tới đó xem thử.

“Được, để tôi đưa em đi nhé?” Phó Kình Hiên cũng đứng dậy.

Thật ra, anh rất muốn giữ cô lại thêm một chút nữa.

Nhưng anh lại chẳng có lý do gì để giữ cô ở lại.

May mà cô đã đồng ý là không từ chối sự theo đuổi của anh, nếu như vậy thì anh cũng dễ mượn cớ để ở bên cô.

Mà không phải chật vật như những lần trước, mỗi lần muốn gặp cô cũng không biết lấy cớ gì cho phải.

Bạch Dương cũng không từ chối yêu cầu của anh, chỉ cười rồi gật đầu đồng ý.

Phó Kình Hiên nói với thư ký Trương vừa mới cất trang sức xong đang đi ra: “Cậu gói bánh kem ở trong tủ lạnh lại đi.”

“Vâng.” Trợ lý Trương trả lời, sau đó đi làm ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play