Chương 1422

May là bây giờ đang nửa đêm, trên đường không có xe cộ qua lại gì mấy, dừng lại cũng không sợ xảy ra chuyện.

Phó Kình Hiên thấy sắc mặt Bạch Dương trở nên khó coi, hơi khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Bạch Dương tức đến bật cười.

Sao à?

Anh còn mặt mũi hỏi cô làm sao cơ đấy?

Bạch Dương lạnh lùng nguýt Phó Kình Hiên đầy khinh bỉ, đặt tay lên tay nắm định mở cửa xuống xe.

Trợ lý Trương thấy thế, khẽ ho vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Phó, cô Bạch hiểu nhầm anh rồi”

“Hả?” Phó Kình Hiên nhíu mày, rõ ràng còn chưa hiểu tại sao cô lại hiểu nhầm.

Trợ lý Trương cũng hết cách, chỉ đành nói tiếp: “Là câu ‘cởi ra” kia của anh! Chắc câu đó của anh có ý khác, nhưng hình như cô Bạch lại hiểu nhầm thành anh bắt cô ấy c ởi quần áo, sau đó…”

Nghe đến đây, Phó Kình Hiên chợt nhận ra mình đã sai ở đâu.

Trước giờ anh thích dùng mấy câu đơn giản để biểu đạt mọi chuyện.

Nhưng lại không suy xét đến đôi khi nói quá ngắn gọn sẽ rất dễ khiến người khác hiểu nhầm ý mình.

Phó Kình Hiên biết mình đuối lý, xoa huyệt thái dương rồi kéo tay Bạch Dương, ngăn cô xuống xe: “Xin lỗi, là tôi không nói rõ. Tôi bảo em cởi ra không hề có ý khác, chỉ định kêu em cởi giày ra thôi.”

“Cởi giày?” Bạch Dương sửng sốt.

Phó Kình Hiên ‘ừ’ một tiếng.

“Vì sao?” Cô nhìn anh ngơ ngác.

Phó Kình Hiên không giải thích mà khom lưng xuống, túm lấy mắt cá chân cô rồi nhấc một chân của cô lên.

Theo động tác của anh, cơ thể của Bạch Dương tự động đối diện với anh, cuối cùng lưng dựa vào cánh cửa xe.

“Anh làm gì thế?” Bạch Dương cuống quít hỏi, giật chân muốn rút khỏi tay anh.

Nhưng Phó Kình Hiên lại tóm chặt mắt cá chân của cô, sau đó cúi người lần nữa, cũng giữ chặt lấy mắt cá chân còn lại rồi giơ lên đặt lên đùi mình.

“Anh…”

“Đừng động đậy!” Phó Kình Hiên hơi dùng sức ấn xuống chân cô, ra hiệu cho cô đừng nhúc nhích.

Bạch Dương cũng không dám làm bừa, cô sợ mình giấy dụa lung tung, không cẩn thận đạp trúng chỗ nào đó của anh, sau đó không gánh nổi trách nhiệm này.

Thấy Bạch Dương đã yên tĩnh, lúc này Phó Kình Hiên mới thả nhẹ sức lực trên tay một chút, sau đó đặt tay lên gót giày của cô, cởi đôi giày cao gót màu trắng bạc khỏi chân cô rồi đặt hai chân cô vào trong quần áo của mình.

Bạch Dương hoàn toàn ngây ngốc, mãi đến khi đôi chân buốt giá dần cảm nhận được độ ấm, lúc này cô mới tỉnh táo lại, há miệng hồi lâu mới thốt ra được âm thanh: “Phó Kình Hiên, anh…”

“Làm vậy thì em sẽ không thấy lạnh chân nữa.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, giọng nói dịu dàng ngắt lời cô.

Trong lòng Bạch Dương bỗng trào dâng một loại cảm giác khó diễn tả, có chút chua xót lại có chút ngọt ngào.

Cô nhìn anh với vành mắt hơi phiếm hồng: “Tại sao anh lại làm thế? Anh hoàn toàn không cần phải làm như vậy mà?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play