Chương 1405

Anh ta đẩy cặp kính mắt, nhoẻn cười rồi quay đi, trở lại chỗ ban nãy, chuẩn bị khám nghiệm tử thi cho Cố Tử Yên.

Ở đăng này, không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua.

Lâu đến mức Bạch Dương sắp không hít thở nổi nữa, Phó Kình Hiên mới thả cô ra.

Bạch Dương mở hé mắt, vừa thở vừa nhìn Phó Kình Hiên với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng: “Anh…”

Phó Kình Hiên thả cô ra, để cô đứng lên trước.

Sau khi cô đã đứng được dậy, anh mới đứng lên, dùng ngón cái lau vệt son đỏ nơi khóe môi: “Chắc giờ sẽ không nhớ đến cảnh tượng đó và thấy sợ hãi nữa chứ?”

“..’ Bạch Dương cạn lời.

Thú thực là lúc này, trong đầu cô tràn ngập cảnh anh hôn cô, hoàn toàn không nhớ ra nổi tình trạng thi thể chết thảm của Cố Tử Yên mà cô đã thấy lúc trước.

Do đó, hiển nhiên đã không thấy sợ nữa.

Phải thừa nhận rằng cách này của anh đích thực rất hữu hiệu.

Mặc dù nó khiến cô hơi bực bội và xấu hổ.

“Cảm ơn.” Bạch Dương cúi gằm, lí nhí nói lời cảm ơn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên đã nghe thấy, đáp lại: “Em ra bên cạnh ngồi một lúc đi đã. Tôi qua đó xem thế nào.”

Anh chỉ vào băng ghế nghỉ bên cạnh.

Bạch Dương gật đầu: “Được.”

Cô thực sự cần tỉnh táo lại và cũng không muốn tới xem tình trạng thê thảm của Cố Tử Yên.

Khó khăn lắm cô mới quên được cảnh tượng kinh khủng đó, không muốn nhớ lại đâu.

“Trương Trình, cậu ở lại với cô ấy.” Phó Kình Hiên giao Bạch Dương cho trợ lý Trương.

Trợ lý Trương đáp lời: “Vâng.”

“Tôi ra kia trước, có chuyện gì thì gọi tôi.”

Phó Kình Hiên xoa đầu Bạch Dương nhẹ nhàng, rồi cất bước đi tới chỗ Lâm Diệc Hàng.

Bạch Dương nhìn bóng lưng của anh rồi sờ lên đầu chỗ anh vừa xoa, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng rằng không hề ghét bỏ.

Thậm chí ngay cả vừa rồi khi anh hôn cô, cô cũng không thấy phản cảm hay ghét bỏ gì.

Rốt cuộc thì đây là…

“Cô Bạch, chúng ta qua đó trước đã.”

Không đợi Bạch Dương suy nghĩ rõ ràng, giọng nói của trợ lý Trương đã vang lên.

Bạch Dương không còn cách nào khác, đành tạm kìm nén mối nghi hoặc trong lòng xuống, cười gượng gật đầu: “Được.”

Ở đăng kia, Phó Kình Hiên đến bên cạnh Lâm Diệc Hàng: “Thế nào?”

Lâm Diệc Hàng ngồi bên cạnh thi thể, đáp mà không buồn ngẩng đầu lên: “Nhảy từ trên cao xuống, đầu tiếp đất, vỡ xương sọ dẫn đến tử vong, ngoài ra…”

Anh ta nhấc tay Cố Tử Yên lên và nắn, nắn †ừ ngón tay đến vai, vẻ mặt bỗng trở nên bất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play