Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.

Bạch Dương đặt tách trà xuống, cầm lên nhìn thông báo cuộc gọi, đôi mày thanh tú cau lại: “A lô, chào anh.”

“Xin lỗi Bạch tổng, đội công trình của chúng tôi xảy ra chút vấn đề, có lẽ không thể xây dựng xưởng giúp cô, cô tìm chỗ khác đi.”

Người ở đầu bên kia vừa nói xong đã cúp máy, hoàn toàn không cho Bạch Dương cơ hội nói chuyện.

“Sao thế bảo bối?” Thấy sắc mặt cô không tốt, Lục Khởi quan tâm hỏi.

Môi Bạch Dương giật giật, còn chưa kịp nói thì điện thoại lại reo lên, lần này là công ty máy móc gọi tới.

“A lô, cho hỏi là cô Bạch đúng không?”

“Là tôi.” Bạch Dương siết chặt điện thoại, nhỏ giọng trả lời hai chữ, trong lòng đã đoán được lời nói tiếp theo của đối phương.

“Là thế này cô Bạch, gần đây bên xưởng máy móc chúng tôi nhận một đơn hàng lớn ở nước ngoài, có lẽ không thể lắp đặt máy móc giúp cô, thật ngại quá, xin cô thứ lỗi.”

Nói xong, người này cũng cúp máy, tựa như Bạch Dương là tai họa, cúp máy chậm một chút sẽ bị dính phải vậy.

“Bảo bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy sắc mặt của cô ngày càng khó coi, Lục Khởi cũng sốt ruột.

Bạch Dương chậm rãi để điện thoại xuống, khuôn mặt lạnh tựa như băng: “Vì không để chúng ta xây nhà xưởng, Cố Việt Bân đã tạo áp lực với đội công trình và công ty máy móc chúng ta tìm được rồi.”

“Cái gì?” Lục Khởi tức giận đánh một quyền lên bàn: “Ông già đó quá vô sỉ, làm ra thủ đoạn bỉ ổi thế này, không được, anh liên lạc với bên khác xem sao.”

“E rằng vô dụng thôi, Cố Việt Bân muốn ngăn cản chúng ta, chắc chắn sẽ thông báo với những bên khác.” Bạch Dương phất tay.

Lục Khởi im lặng một lát rồi nói: “Cho dù thế nào cũng nên thử một lần.”

Nói xong, anh ta đi sang một bên bắt đầu gọi điện thoại.

Bạch Dương mệt mỏi xoa mi tâm, sau đó mở Facebook, đăng tâm trạng lúc này của mình lên.

Khi cô vừa đăng xong, định buông điện thoại xuống, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên điện thoại.

Z-H: Sao vậy?

Là anh ta!

Tim Bạch Dương chợt đập nhanh, cũng không biết mình bị làm sao, nhìn thấy người gửi tin nhắn Z-H này sẽ có một tâm trạng rất khó diễn tả.

Nhưng Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, hít sâu gõ phím trả lời: Sao cái gì?

Z-H: Bài viết của cô.

Lúc này Bạch Dương mới hiểu ra là đối phương nhìn thấy bài viết của cô, cho nên mới gửi tin nhắn đến.

Bạch Dương thầm thấy ấm áp, mỉm cười trả lời: Anh đang quan tâm tôi sao?

Thấy câu nói này, Phó Kình Hiên mím môi.

Anh cũng không biết vì sao khi nhìn thấy bài viết kia của cô lại đi hỏi cô, mà đợi lúc anh lấy lại tinh thần thì tin nhắn đã gửi đi rồi.

Mà thu hồi thì cũng chỉ vô dụng mà thôi, đối phương vẫn sẽ nhìn thấy, sẽ hỏi anh gửi cái gì, cho nên không bằng để thế luôn.

Z-H: Cô nói sao thì là vậy đi Bạch Dương: Vậy tôi sẽ xem là thế đấy.

Z-H: Ừ.

Bạch Dương trả lời: Anh thật sự muốn biết khi nãy tôi làm sao à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play