Chương 1264

Phó Kình Hiên ngạc nhiên nhìn cô.

Có phải cô rất để ý chuyện anh đi tìm bạn gái khác không?

Nếu không, cô phản ứng mạnh như thế làm gì?

Phó Kình Hiên ý thức được điều này, trong lòng chợt thấy hân hoan, bàn tay cầm ipad càng siết chặt, yết hầu nhúc nhích, giọng khàn khàn lên tiếng: “Bạch Dương, em…

Bạch Dương cũng phản ứng lại, hành động vừa rồi của cô có chút không phù hợp, rất dễ khiến người khác suy nghĩ nhiều.

Hơn nữa, cô nhìn dáng vẻ kích động của Phó Kình Hiên, rõ ràng anh đã suy nghĩ nhiều, vội cụp mắt giải thích: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, ý của tôi là, anh tìm ai cũng được. Nếu thật sự không tìm được người thích hợp, tôi cũng có thể giới thiệu dùm anh”

Phó Kình Hiên nghe cô nói vậy, niềm vui trong lòng và vẻ kích động trên mặt bỗng chốc tan thành mây khói. Anh trở nên âm †rầm, siết chặt tay rồi nói: “Giới thiệu dùm tôi? Bạch Dương, em rộng thật!”

Còn đẩy anh cho người phụ nữ khác nữa cơ đấy!

Anh còn nghĩ cô đã hơi có cảm giác với mình rồi, nhưng không ngờ chỉ là anh tự mình đa tình mà thôi.

Bạch Dương thấy vẻ mặt Phó Kình Hiên trở nên lạnh lùng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường. Cô biết mình đã chọc anh giận, trong lòng hơi hối hận khi nói ra những lời vừa rồi. Cô vén tóc bên tai, áy náy lên tiếng: “Chuyện đó… Nếu anh không bằng lòng, tôi cũng có thể không giới thiệu cho anh. Cùng lắm thì tôi đồng ý là được chứ gì?”

Phó Kình Hiên ngạc nhiên nhìn cô: “Em đồng ý ư?”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu: “Còn chuyện lúc nấy… Tôi xin lỗi…

Phó Kình Hiên cười: “Không sao đâu.

Nhưng tôi mong rằng không có lần sau nữa. Em biết đấy, trong lòng tôi chỉ có em, cho nên những lời em nói lúc nấy khiến tôi thấy rất đau lòng.”

Bạch Dương cúi đầu, sau đó quay người đi: “Không đâu, tôi còn lâu mới giới thiệu dùm anh”

“Vậy thì tốt.” Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng cô: “Hai ngày nữa tôi sẽ đưa địa chỉ cho em, bây giờ vẫn chưa quyết định xong.”

“Được.’ Bạch Dương đáp lại.

Tới bốn giờ chiều, cô nói phải rời đi.

Phó Kình Hiên cũng không giữ cô lại, nhờ điều dưỡng đưa cô ra ngoài.

Khi ra khỏi bệnh viện, Bạch Dương dừng chân, nói với bác điều dưỡng: “Không cần tiễn tôi nữa, bác cứ về trước đi ạ.”

“Vâng, cô Bạch.” Bác điều dưỡng gật đầu, sau đó quay người trở lại bệnh viện.

Bạch Dương lại kéo vali lên, định tới đón xe bên đường.

Cô vừa tới ven đường, một chiếc Mercedes màu đen lái đến, dừng ngay trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, Cố Mạn Tình từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Bạch Dương, cô ta chợt ngỡ ngàng, sau đó mỉm cười chào hỏi: “Cô Bạch, thật trùng hợp, cô từ bệnh viện đi ra hả?”

Bạch Dương khẽ nheo mắt, vẻ mặt không thay đổi đáp lại: “Không liên quan tới cô.”

Không ngờ cô ta lại được thả ra nhanh như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play