Chương 1260

Chẳng mấy chốc, khoảng nửa tiếng sau, Bạch Dương ăn cơm xong, thu hộp cơm lại cầm ra ngoài vứt.

Sau khi trở về, vì đi quá vội nên cô không chú ý dưới chân. Ngón chân đụng phải chân giường bệnh, cả người bỗng mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

Phó Kình Hiên thấy vậy, vẻ mặt căng thẳng, vội ném ipad định tới giữ cô.

Nhưng Phó Kình Hiên vẫn chậm một bước, không giữ được mà ngược lại còn bị Bạch Dương đè ngã lên giường bệnh, nửa người trên vùi cả vào trong chăn.

“Không sao chứ?” Phó Kình Hiên cúi đầu lôi chăn ra, trâm giọng hỏi.

Bạch Dương xoa chóp mũi: “Tôi không sao, có chăn làm đệm rồi nên không bị đụng, còn anh thì sao?”

Dưới chăn là chân anh, cả người cô đè hết lên đùi anh, anh khó mà không sao được.

Nhưng Phó Kình Hiên lại lắc đầu: “Tôi không sao.”

Anh cũng vậy, được chăn đỡ giúp chân anh giảm bớt một phần lực rất lớn. Ngoài cảm giác nặng ra, đùi anh thật sự không hề thấy đau..

Bạch Dương thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, không giống như đang gạt cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, định đứng lên.

Tuy nhiên đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra, bác điều dưỡng cầm tờ kiểm tra của Phó Kình Hiên bước vào, đang định báo cáo thì đã trông thấy tư thế kỳ quái của hai người họ ở trên giường, hai mắt đột ngột mở to.

Trời ạ! Bà ấy nhìn thấy gì thế này!

Cô Bạch nằm bò giữa hai chân của anh Phó…

Họ… giữa ban ngày ban mặt, lại ở phòng bệnh…

Bác điều dưỡng không nhìn nổi nữa, mặt đỏ bừng vội che mắt rồi lùi lại: ‘Ấy… xin lỗi, tổng giám đốc Phó và cô Bạch, tôi quấy rầy hai người rồi. Tôi không nhìn thấy gì hết, thật sự không thấy gì cả đâu. Tôi đi ra ngoài trước đây, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi!”

Nói xong, bác điều dưỡng vội đóng cửa phòng lại rồi chạy mất.

Nghe thấy tiếng cửa đóng cạch lại, Bạch Dương và Phó Kình Hiên đưa mắt nhìn nhau.

Bác điều dưỡng kia có ý gì thế?

Gì mà không nhìn thấy, còn kêu họ tiếp tục chứ?

Nhưng ngay sau đó, cả hai đã hiểu ngay những gì bác điều dưỡng vừa nói, rốt cuộc có ý gì.

Khoảnh khắc Bạch Dương nâng người lên, cô mới bỗng phát hiện ra tư thể của mình cùng Phó Kình Hiên thật sự rất không ổn, rất khiến người ta suy nghĩ miên man.

Bởi vì lúc nãy cô nằm bò giữa hai chân anh, mà từ hướng cửa phòng bệnh nhìn vào, sẽ tưởng rằng cô đang… cho anh.

Thảo nào bác điều dưỡng lại nói như vậy, đổi thành người khác cũng sẽ hiểu nhầm thôi.

Nghĩ tới đây, gương mặt của Bạch Dương lập tức đỏ lựng lên, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

Cô đứng dậy nhanh như chớp, lùi sau hai hai bước, sau đó che mặt lại xấu hổ đến mức không dám nhìn ai. Nhất là không dám nhìn Phó Kình Hiên.

Nhưng Phó Kình Hiên thì lại nhìn cô như cười như không.

Nói thật, anh cũng không ngờ cô sẽ ngã ra như vậy, vừa khéo nhào lên giường bệnh của anh.

Nhưng trông thấy điệu bộ xấu hổ này của cô, anh còn thấy khá lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play