Chương 1247

Cô tưởng rằng đó là mình, là ảnh chụp lúc mình vừa mới chào đời, nhưng kỳ thực lại không phải.

Cho nên cô mới không cảm nhận được cảm giác gần gũi.

Đúng vậy, nếu như người trên bức ảnh là mình, sao mình lại không có cảm giác gần gũi được chứ.

Bởi vì không phải, cho nên mới không có.

Nhưng tại sao ngày sinh của đứa bé này lại trùng với ngày sinh của cô?

Bạch Dương c ắn môi dưới, không diễn tả được cảm giác phức tạp và ngổn ngang trong lòng.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lục Khởi đang đứng bên ngoài cánh cửa để mở, mỉm cười với cô: “Bảo bối, em vẫn chưa tìm được bút ký sao? Anh đã trải giường xong rồi.”

“Em tìm được rồi.’ Bạch Dương xoa xoa lông mày trả lời.

Lục Khởi chớp mắt: “Tìm được rồi sao không ra? Mà sắc mặt của em cũng không tốt lắm. Đã xảy ra chuyện gì à?”

Anh ta cất bước đi vào.

Bạch Dương mím môi trả lời: “Em tìm được một cuốn album ảnh.”

“Rồi sao?” Lục Khởi hỏi.

Bạch Dương siết chặt tay lại: “Em cứ tưởng rằng đứa bé trong album ảnh là mình, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra không phải.”

“Ý em là gì?” Lục Khởi có chút không hiểu.

Bạch Dương đứng lên, đóng quyển album lại. Sau đó cô mở ra lần nữa, lật đến trang đầu tiên, chỉ vào đứa trẻ mới ra đời, nói: “A Khởi, anh nói xem đây có phải em không?”

Lục Khởi cúi đầu nhìn, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, không phải bên dưới có ngày sinh của em à?”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Không sai. Bởi vì có cái ngày này, nên em đã cho rằng đứa trẻ đó là mình. Nhưng anh nhìn những bức sau xem.”

“Bức sau làm sao?” Mặc dù Lục Khởi tò mò hỏi, nhưng trên tay vẫn làm theo, lật từng †ấm phía sau.

Lúc nhìn thấy ảnh chụp tháng đầu của đứa trẻ, vẻ mặt Lục Khởi cũng không thay đổi nhiều. Nhưng lúc lật đến tháng thứ hai, lông mày Lục Khởi cau lại, sau đó tốc độ lật xem cũng tăng nhanh thấy rõ.

Bạch Dương nhìn thấy động tác của anh †a, biết anh ta cũng đã nhận ra vấn đề. Cô hít một hơi rồi nói: ‘A Khởi, bây giờ anh còn cảm thấy đứa bé này là em nữa không?”

“Không phải em.” Lục Khởi nghiêm túc trả lời: “Anh lớn hơn em bốn tuổi. Lúc em còn nhỏ có dáng vẻ như thế nào, e là anh còn nhớ rõ hơn cả em nữa. Đứa bé trong quyển album này, tháng đầu tiên nhìn không ra đường nét cụ thể, nói là em cũng không quá đáng. Nhưng bắt đầu từ tháng thứ hai, đường nét của đứa bé đã lộ rõ, anh liếc mắt một cái là đã nhìn ra không phải em.

Hơn nữa anh cũng biết cô ấy là ai.”

“Anh biết?” Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh.

Lục Khởi gật đầu, lật ảnh chụp đến một trong những bức ảnh khi đứa trẻ được bốn tháng: “Thật ra em cũng biết đứa trẻ này đấy. Trước đây anh từng nói với em, lúc anh bốn tuổi, lần đầu gặp ở nhà họ Bạch, anh còn tưởng em là đứa trẻ đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play