Chương 1213

Nghe ra được sự bất mãn của anh ta với Bạch Dương, lông mày Phó Kình Hiên nhăn tít lại, giọng nói xen lẫn vẻ không vui: “Cậu có thành kiến gì với Bạch Dương à?”

Trợ lý Trương vốn không hề che giấu sự bất mãn đối với Bạch Dương, thấy Phó Kình Hiên đã nghe ra thì thẳng thừng thừa nhận: “Đúng, bây giờ tôi rất bất mãn với cô †a. Tổng giám đốc Phó đã vì cô ta mà bị thương quá nhiều. Không kể đến mấy lần trước, lần này trực tiếp khiến tuổi thọ của anh chỉ còn lại ba năm. Anh nói xem, tôi làm sao có thể vui vẻ với cô ta được?”

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn anh ta: “Nể †ình cậu theo tôi nhiều năm như vậy, còn bênh vực cho tôi, lần này tôi bỏ qua cho cậu. Nhưng lần sau, nếu cậu còn dám ở trước mặt tôi nói nửa câu không tốt về Bạch Dương thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Tổng giám đốc Phó?” Trợ lý Trương trợn tròn hai mắt, nhìn Phó Kình Hiên với ánh mắt khó tin.

Giọng Phó Kình Hiên lạnh lùng: “Chuyện lần này không hề liên quan đến Bạch Dương, là tự tôi muốn cứu cô ấy, cũng là tự tôi nhảy xuống vách núi. Cậu đẩy hết trách nhiệm lên người cô ấy, rõ ràng là đang giận cá chém thớt. Từ lúc nào mà Trương Trình cậu lại là người không có lý trí như thế?”

Trợ lý Trương nghe anh nói xong, miệng hé ra mấp máy, một lúc sau mới lên tiếng: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó…”

Phó Kình Hiên phẩy tay: “Thôi bỏ đi.

Chuyện này dừng lại ở đây, sau này đừng nhắc lại nữa, càng không được phép có bất kỳ điều gì bất mãn với Bạch Dương.

Nghe chưa?”

“Vâng.” Trợ lý Trương cụp mắt, nén sự không cam lòng xuống, gật đầu đáp.

Phó Kình Hiên day day huyệt thái dương: “Bây giờ Bạch Dương đang ở đâu?”

“Cô ấy không có gì đáng ngại, sáng nay đã xuất viện từ sớm rồi. Bây giờ chắc đang ở Thiên Thịnh.” Trợ lý Trương đáp.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Cô ấy không sao là tốt rồi, chuyện về tim của tôi, không được phép nói cho cô ấy biết.”

Mặc dù là tự anh nhảy xuống vách núi, nhưng nếu Bạch Dương biết được, chắc chắn sẽ ôm hết lỗi lầm về mình, cho rằng anh bị như vậy đều là do cô liên lụy.

Cho nên, tốt nhất không nên để cô biết chuyện này.

“Yên tâm đi, tổng giám đốc Phó. Tới tận bây giờ tôi cũng không hề có ý định nói cho cô ấy biết.” Trợ lý Trương đáp.

Không định nói cho Bạch Dương, không phải là vì nghĩ Bạch Dương sẽ tự trách, áy náy.

Mà là anh ta sợ Bạch Dương sẽ nói cho tổng giám đốc Phó, sợ tổng giám đốc Phó không chịu nổi cú sốc này.

Nhưng bây giờ tổng giám đốc Phó đã biết rồi, đã vậy anh còn bình tĩnh chấp nhận việc tuổi thọ của mình chỉ còn ba năm.

Phó Kình Hiên không biết nguyên nhân thực sự mà trợ lý Trương không nói cho Bạch Dương là gì.

Đối với anh mà nói, không cần biết là gì, chỉ cần đừng nói cho Bạch Dương là được rồi.

“Còn cả bên phía bà nội, mẹ tôi và Kình Duy nữa, cũng đừng nói. Tôi không muốn làm họ lo lắng.” Phó Kình Hiên tựa vào đầu giường nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play