Chương 1192

Đáng tiếc, mọi thứ đều đã là quá khứ.

Bạch Dương hít sâu một hơi, nén lại chút chua xót trong tim, nhếch miệng hỏi: “Tôi nhớ bệnh tim bẩm sinh do gen di truyền, 9⁄11 anh di truyền từ ai vậy?”

“Mẹ tôi.” Phó Kình Hiên mở miệng trả lời.

Sau đó như nhớ tới điều gì, lại nói thêm một câu: “Không phải là Vu Y Cơ. Vu Y Cơ không phải mẹ ruột của tôi, bà ta là mẹ kế, †ôi được di truyền từ mẹ ruột của tôi.”

“Tôi biết Vu Y Cơ là mẹ kế của anh. Lúc trước bà nội cũng đã nói rồi.” Bạch Dương nghe anh nói, lại không chút kinh ngạc mà đáp lại.

“Nhưng mà tôi vẫn rất tò mò, tại sao Vu Y Cơ lại đối xử tốt với anh như vậy? Bà ta nhìn thế nào cũng không giống như một người mẹ kế tốt.” Bạch Dương rất hiếu kỳ.

Phó Kình Hiên mỉm cười: “Đúng là như thế thật. Bà ấy hay nịnh hót, thô lỗ, rất thích tính toán chỉ li, là một người chỉ cần có lý thì sẽ cắn chặt không nhả, nhìn thế nào cũng không giống một bà mẹ kế tốt, mà phải là mẹ kế ác độc mới đúng, nhưng thực ra bà ấy cũng không hẳn là người xấu.

Đối xử với tôi quả thực rất tốt, chắc là vì cảm thấy áy náy đấy.”

“Áy náy?” Bạch Dương nhướn mày: “Chẳng lẽ… bà ta là kẻ thứ ba xen giữa ba mẹ anh, vì cảm thấy đã phá hỏng tình cảm của ba mẹ anh nên mới thấy áy náy với anh à?

Nhưng mà cũng không đúng, nếu thật sự là như vậy, với tính cách của anh thì nhất định sẽ không tha cho bà ta mới phải, sao có thể coi bà ta như mẹ ruột được?”

“Bà ấy đúng là kẻ thứ ba xen giữa ba mẹ tôi.” Phó Kình Hiên day trán rồi nói.

Bạch Dương mở to mắt: “Gì cơ? Thật sự là kẻ thứ ba?”

MU?”

“Vậy sao anh còn đối xử với bà ta…”

“Bà ấy không phải là kẻ thứ ba theo cách hiểu thông thường, cũng không người phá hoại tình cảm của ba mẹ tôi. Bởi vì ba mẹ †ôi vốn không hề yêu nhau, họ thành đôi với nhau chỉ vì hôn nhân thương mại, sinh ra tôi cũng là do trách nhiệm. Sau khi tôi chào đời, họ đã chia phòng, rồi về sau ba †ôi gặp gỡ Vu Y Cơ ở bên ngoài, yêu bà ấy.”

Phó Kình Hiên lùi lại dựa lên vách tường đá phía sau.

Bạch Dương hiểu ra rồi gật đầu: “Thì ra là thế”

Hóa ra, ba mẹ anh không hề yêu nhau.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đây là lần đầu tiên cô được nghe chuyện này.

“Thế sau đó thì sao? Ba anh ở bên Vu Y Cơ, mẹ anh không tức à?” Bạch Dương nhìn người đàn ông rồi hỏi.

Dù bà ấy không yêu người đàn ông kia thì ông ta vẫn là chồng của bà ấy.

Chưa ly hôn mà chồng đã có nhân tình, chắc chắn cũng sẽ để ý chứ?

Nhưng Phó Kình Hiên lại lắc đầu: ‘Không †ức giận, mẹ tôi còn vui vẻ nhìn ba tôi và Vu Y Cơ đến với nhau.”

“Gì cơ?” Khóe miệng Bạch Dương khẽ giật.

Vui vẻ nhìn?

Thế thì… phải nói là mẹ của anh cũng rộng lượng thật đấy?

“Ngạc nhiên lắm đúng không?” Phó Kình Hiên nhìn cô rồi mỉm cười.

Bạch Dương gật đầu: “Quả thật rất kinh ngạc. Nếu là tôi, nhất định tôi sẽ không rộng lượng như vậy đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play