Chương 1190

“Thì ra là thế.” Phó Kình Hiên gật đầu, sau đó nhíu mày nói: “Hang núi này có phải nơi mấy tên tội phạm vượt ngục ở không?”

Một vài phạm nhân vượt ngục thường thích trốn ở những nơi núi sâu rừng già.

Cho nên, trong một hang núi mà xuất hiện mấy thứ này, rất khó để người ta không liên tưởng đến tội phạm vượt ngục.

“Không phải.” Bạch Dương lắc đầu: “Ban đầu tôi cũng nghi ngờ không biết có phải là chỗ ở của tội phạm vượt ngục không, nhưng mà tôi phát hiện được cái này.”

Cô chỉ chỉ vào túi áo bên ngực trái của bộ đồ rằn ri trên người mình.

Phó Kình Hiên nhìn qua, thấy hai chữ kiểm lâm thì yên tâm: “Là kiểm lâm, thế thì tốt.”

Đúng là anh từng nghe nói có một vài kiểm lâm sẽ xây một số ngôi nhà lá hoặc nhà gỗ trên núi này nọ, để tiện đi tuần rừng vào buổi tối, trong núi cũng có một chỗ để ở.

Cho nên hang núi tự nhiên này được kiểm lâm sử dụng cũng khá có lý.

“Đúng vậy, thế nên tôi mới yên tâm để anh qua đêm ở nơi này.” Bạch Dương mỉm cười: “Với lại, chúng ta nên cảm ơn hai nhân viên kiểm lâm này đấy. Họ để lại quần áo và chăn ở đây, mà quan trọng nhất là còn để lại thuốc thang và đồ ăn. Nếu không, tuy 3⁄11 chúng ta đã có lửa, nhưng cũng rất khó mà chịu đựng được hết đêm.”

Nói đến đây, cô như nhớ ra điều gì, nhìn gương mặt đẹp trai đã tái nhợt của người đàn ông, hỏi: “Đúng rồi, tổng giám đốc Phó, bây giờ đầu anh thế nào rồi? Còn cả cánh †ay và phía sau lưng nữa, còn đau lắm không?”

Phó Kình Hiên cười khẽ trả lời: “Đầu vẫn còn hơi choáng, cánh tay không có cảm giác gì, phía sau lưng cũng không đau như ban đầu nữa. Em bôi thuốc cho tôi rồi phải không?”

Anh nhớ là cô vừa nói rằng có hòm thuốc.

Cho nên, khả năng cao là anh đã được bôi thuốc.

Bạch Dương ừ một tiếng rồi gật đầu: “Đúng, vết thương ở sau lưng của anh bị nứt ra, không bôi thuốc sẽ nhiễm trùng mất, còn có thể bị sốt nữa, nên tôi bôi cho anh rồi.”

“Cảm ơn.” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương phẩy tay: “Anh không cần cảm ơn tôi, người nên cảm ơn phải là tôi mới đúng. Vì tôi mà anh mới bị tai bay vạ gió.”

“Là tôi tự nguyện, cho nên em không cần bận tâm.” Phó Kình Hiên an ủi cô.

Bạch Dương hít vào một hơi: “Được rồi, tổng giám đốc Phó, chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Anh đói chưa?”

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Hơi hơi.”

“Anh chờ một lát.”

Cô đứng dậy, đi tới chỗ vừa lấy bánh quy và nước suối, cầm một túi bánh quy và nước suối về.

“Ở đây chỉ có những đồ ăn khô nhanh gọn như thế này thôi, anh ăn tạm vậy.’ Bạch Dương vừa nói vừa xé gói bánh, còn vặn nắp chai.

Phó Kình Hiên nhìn cô làm những điều đó cho mình, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Không sao, trong tình huống như thế này, có đồ ăn đã là tốt lắm rồi.”

“Đúng thế.” Bạch Dương gật đầu tán thành: “Vậy nên chúng ta phải cảm ơn kiểm lâm đã để đồ lại đây. Nhưng điện thoại và ví tiền trên người tôi mất cả rồi, cũng không biết nên làm như thế nào…”

“Trong túi tôi chắc vẫn còn tiền.” Phó Kình Hiên chỉ vào chiếc quần bên đống lửa, nói.

Bạch Dương nhìn lại: “Bảo sao vừa nấy lúc †ôi cởi qu@n cho anh, cảm giác như có gì đó cạ vào tôi, hóa ra là ví à.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play